"Ba, con hỏi ba, có phải ba lại cãi nhau với mẹ không? Mẹ đang ồn ào muốn bỏ nhà ra đi kìa”
“HỊP Cái gì mà bỏ nhà ra đi chứ?
Cô đây là về nhà! Về nhà hiểu không? Thăng nhãi này, rốt cuộc có biết nói chuyện không vậy?
Ôn Hủ Hủ vừa tức vừa vội đến mức muốn lao. đến giật điện thoại của cậu.
Cũng đúng lúc này, giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên từ đầu bên kia: "Bỏ nhà ra đi? Đi đâu?"
"Không biết!" Hoắc Dận lập tức tức giận trả lời, có thể thấy tâm trạng cậu cũng vô cùng không tốt.
Ôn Hủ Hủ thấy thế thì muốn giải thích mình căn bản không bỏ nhà ra đi mà là về nhà trọ.
Người bên kia điện thoại hơi ngạc nhiên, hắn cũng không hiểu sao nghe giọng con trai có vẻ hơi tức giận thì phải? Sau đó hẳn cười nhẹ một tiếng: "Ngoan, con đi nói với chú vệ sĩ một câu, nếu để mẹ con đi thì ba đánh gấy chân bọn họ."
Ôn Hủ Hủ hóa đá.
Mà ba đứa nhỏ thì dứt khoát đồng ý, sau đó mấy bé chạy ra khỏi phòng đi tìm chú vệ sĩ truyền đoạt ý chỉ của ba.
'Tên đàn ông chó này, chắc chắn hắn bị ai đó nhập hồn rồi.
Vì "thánh chỉ" này mà cuối cùng Ôn Hủ Hủ không thể rời khỏi đây mà chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong biệt thự với mấy đứa nhỏ chờ cả ngày.
Chạng vạng tối, cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng quay về.
Ôn Hủ Hủ đang ở dưới tầng dọn dẹp đồ chơi cho mấy đứa nhỏ cứng người, cô theo bản năng muốn chạy lên tầng trốn, nhưng đúng lúc này người đàn ông kia đã từ ngoài đi vào với một chồng tài liệu và cả laptop làm việc đi vào nhà.
"Cô đang làm gì vậy? Giúp tôi cầm mấy thứ này đi"
"...À, được”
Lúc này Ôn Hủ Hủ mới đứng lên, sau đó không được tự nhiên cầm hết chồng tài liệu kia của hẳn.
Hắn ở công ty rất bận nên thỉnh thoảng sẽ mang tài liệu về nhà xử lí, đây là chuyện bình thường.
Nhưng lúc trước Lâm Tử Dương sẽ đi cùng với hắn, sao hôm nay lại không thấy anh ta đâu nhỉ?
Ôn Hủ Hủ ôm tài liệu đứng yên một chỗ, ánh mắt cô căn bản không dám nhìn hắn, cô cũng chỉ cứng người đứng đấy, nghĩ thầm đợi hắn thay giày xong sẽ trả những thứ này lại cho hắn.
Vì cô đang cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Nhưng người này thay giày xong rồi vẫn không có ý muốn nhận lại tài liệu, hắn lạnh nhạt nhìn cô một cái, môi mỏng hơi động đậy: "Mang lên cho tôi."
Cô ngây người một lúc, lúc này người đàn ông kia đã sải bước đi xa, Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng hết cách, cô chỉ có thể căng da đầu ôm lấy chồng tài liệu đi theo sau.
Sắp đến cuối năm, hai ngày này Ôn Hủ Hủ ở biệt thự nên không có việc gì làm, cô cố ý cắt chút hoa tươi đã nở rộ trong vườn bày biện khắp nơi trong biệt thự, trên cầu thang cũng có hai chậu.
Sau khi hai người đi lên, ánh đèn vàng nhạt trên cầu thang rộng lớn được bật lên, bóng hai người bị ánh đèn kéo dài, chiếu lên chậu hoa đang khoe sắc. bên cạnh.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy ấm lòng.
Hoäc Tư Tước mang laptop đến thư phòng, sau khi mở cửa bật đèn lên, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo trong căn phòng, bật xong máy sưởi rồi mới cởi áo khoác.
Vừa cởi xong người phụ nữ đi theo sau cũng đi vào.
"Cái này... để ở đâu?"
"Đặt trên bàn đi" Hoäc Tư Tước thản nhiên nói một câu, cố gắng để giọng nói của mình không tạo áp lực cho Ôn Hủ Hủ.
Điều kì lạ có thể thấy rõ chính là, sau khi người phụ nữ này để đồ xuống đã lập tức muốn đẩy cửa chạy đi.
Hoäc Tư Tước: '..." Hắn không thể nhịn nổi nữa, cuối cùng, trước
khi cô chuẩn bị bước ra, hắn lạnh giọng gọi cô lại: "Cô qua đây, tôi có lời muốn hỏi cô!”
"Hả?"
Quả nhiên Ôn Hủ Hủ lập tức như bị điểm huyệt mà đứng yên.
Gó lời muốn hỏi cô? Hỏi... cái gì cơ?
Lòng cô rối bời, tay chân luống cuống đứng tại chỗ, ngay cả tai cũng chỉ nghe thấy âm thanh "ong
ong". Thật ra cô có chút mệt mỏi.
Theo lí thuyết mà nói, cô ở bên cạnh hẳn nhiều năm như vậy, từng hận, từng oán, từng tổn thương, cô đã sớm tạo cho bản thân một lớp bọc dày dặn, cho dù thái độ của hắn có dấu hiệu thay đổi thì cô cũng không muốn trở nên hoang mang lo sợ như thế này.
Nhưng cô vẫn cứ như vậy.
Vẫn không có chút mạnh mẽ này, ngay cả bản thân cô cũng không không chịu nổi chính mình!
"Tôi hỏi cô, buổi sáng xảy ra chuyện gì vậy? Cô muốn đi đâu?"
"Hả? Tôi... Tôi không đi đâu cả, chỉ là tôi muốn chuyển về nhà trọ ở bên kia, lúc trước anh nói... Hoäc Tư Tinh ở đây, tôi không an toàn nên tôi mới chuyển đến đây, nhưng bây giờ Hoắc Tư Tinh đã không còn ở nơi này nữa, cho nên tôi..."