Cố Thanh Liên nghe xong nhìn thoáng qua bà già đã sắp chết đến nơi rồi còn không biết hối cản này, cuối cùng thái độ của dì ta cũng từ từ thay đổi.
Trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.
"Vậy sao, vậy mà tôi lại nghe chẳng mấy chốc Hoắc thị sẽ rút cổ phần ra khỏi Thịnh Thế thì phải? Chuyện cô cháu mấy người tôi đúng là không thể xe vào, nhưng cháu gái tôi sắp trở thành thiếu phu nhân Hoäc gia, tôi cảm thấy quan hệ trước kia của chúng ta cũng không tệ nên mới đặc biệt đến hỏi thăm, nếu bà đã không cần thì tôi đi vậy."
Nói xong người phụ nữ này thật sự đứng lên chuẩn bị rời đi.
Sắc mặt Hoäc Anh Nga lập tức thay đổi.
Đúng vậy, bà ta quên mất cháu gái của người phụ nữ này chính là vị hôn thê của Hoắc Tư Tước, mặc dù mấy năm gần đây anh bà ta là ông cụ Hoắc không thích nhưng chuyện này cũng không lay chuyển được Hoäc Tư Tước, cô ta vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Cuối cùng sắc mặt Hoắc Anh Nga cũng dịu đi: "Cô chắc chắn như vậy sao? Bây giờ Ôn Hủ Hủ đã sống lại, lại còn đang ở nhà cháu tôi nữa."
"Bà nói không sai, nhưng cũng vì giữa hai người họ có mối liên kết, chính là hai đứa nhỏ, Tư Tước vì con của mình nên mới không thể để người phụ nữ kia rời đi"
"Cô chắc chắn?" Hoắc Anh Nga có chút không tin.
Cố Thanh Liên thấy vậy thì dứt khoát ngồi xuống: "Đương nhiên, Cố Hạ nhà chúng tôi gả đến Hoäc gia là chuyện nhất định, tôi nói cho bà biết, ông cụ lần này còn cố ý nói Cố Hạ về tham gia tiệc mừng thọ của ông ấy, bà nói xem điều này có nghĩa là gì?"
Cuối cùng dì ta cũng lấy ra quân bài quan trọng của mình.
Đúng vậy, ông cụ đã lên tiếng thì căn bản là có chuyện, hơn nữa trước đó tình cảm của Hoắc Tư Tước và Cố Hạ cũng không có vấn đề gì.
Vậy chuyện Cố Hạ gả đến Hoäc gia đúng là ván đã đóng thuyền rồi.
Cuối cùng Hoắc Anh Nga cũng tin tưởng.
"Được, vậy tôi chờ ngày cháu gái cô nở mày nở
mặt trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoäc, đến lúc đó đừng quên nhà họ Trì tôi"
"Đó là điều đương nhiên, chỉ cần con bé trở thành thiếu phu nhân Hoắc gia, điều đầu tiên làm chính là trả cổ phần của Hoắc thị lại cho mấy người, chỉ là..."
Cố Thanh Liên đột nhiên dừng lại, sau đó khuôn mặt có chút lo lăng.
Hoắc Anh Nga là người nóng tính, bà ta thấy vậy thì không kiên nhẫn nói: "Nhưng cái gì? Mau nói đi"
Cố Thanh Liên cười: "Ôn Hủ Hủ vẫn khá phiền phức, nếu như chúng ta có thể khiến cô ta mãi mãi không bước chân vào Hoắc gia thì tốt rồi."
"Vĩnh viễn không bước chân vào?" Hoắc Anh Nga cười lạnh một tiếng: "Cô nghĩ nhiều rồi, cô ta còn có hai đứa bé ở đó, sao có thể không đến được?"
"Đúng vậy, cho nên điều chúng ta cần làm chính là để Hoắc Tư Tước không cho cô ta vào, để cô ta giống một con chó có muốn bò vào cũng không bò được, như vậy là thành công rồi."
Cố Thanh Liên đột nhiên bật cười, ánh mắt ác độc và lạnh lùng giống như rắn độc, chỉ cần nhìn qua cũng thấy rùng mình.
Để Hoäắc Tư Tước không cho cô ta vào?
Vậy phải làm sao?
Dù gì người phụ nữ kia cũng là mẹ đứa nhỏ, hắn không thể nào không cho cô ta gặp hai đứa trẻ được.
Trừ phi cô ta phạm tội không thể tha!
Hoắc Anh Nga nhìn ánh mắt của dì ta, phía sau lưng đột nhiên cảm thấy lành lạnh...
Ôn Hủ Hủ tránh mặt Hoắc Tư Tước hai ngày hôm nay.
Trong hai ngày này, mỗi lần hắn về đến nhà là cô đã sớm chuẩn bị xong cho hai đứa nhỏ rồi trốn trong phòng ngủ, Hoắc Tư Tước về là không gặp.
Vậy còn buổi sáng thì sao?
Trước khi Hoắc Tư Tước đi làm sẽ tuyệt đối không thấy cô, cô như một người làm chuyện xấu lén lút chờ hắn ra khỏi cửa rồi mới đi ra khỏi phòng.
Trong hai ngày này đều là như vậy.
Vì thế ba đứa nhỏ đã chụm ba cái đầu nhỏ lại để thảo luận về chuyện này.
“Mẹ và ba làm sao vậy? Vì sao mẹ luôn tránh ba?
"Chắc chắn mẹ làm chuyện gì xấu rồi!"
Tiểu Nhược Nhược dùng giọng nói trẻ con kết luận.
Mặc Bảo và anh trai Hoäc Dận liếc mắt nhìn nhau.
Làm chuyện xấu thì làm chuyện xấu thôi, làm gì mà tránh né vậy, chẳng lẽ mẹ đang xấu hổ?
Hai đứa nhỏ cảm thấy mình cần phải đi nói chuyện với mẹ vì cuộc sống hạnh phúc của gia đình " _ mình.
Nhưng không ngờ ngày hôm sau khi hai nhóc đi n tìm mẹ thì phát hiện mẹ đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày đều được thu gọn, vali nhanh chóng bị chất đầy.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Hoắc Dận nhìn thấy, bình thường cậu luôn trầm mặc ít nói nhưng bây giờ lại là người đầu tiên vội vàng hỏi.
Ôn Hủ Hủ vừa bận rộn vừa giải thích cho cậu: "Dận Dận, mẹ và em trai em gái phải về rồi, chúng ta đã ở chỗ này rất lâu, bây giờ là lúc cần về nhà”
Cái gì