Buổi tối hôm đó Ôn Hủ Hủ không đi lên thư phòng lầu ba ngủ, mà trở lại phòng của cô ở lầu hai.
Vì vậy đêm hôm đó ở tầng hai rất náo nhiệt.
"Mẹ ơi, tối nay mẹ muốn ngủ với Nhược Nhược không? Giường của con rất thơm.”
"Không bao giờ, mẹ, mẹ đừng nghe em gái nói, em ấy chỉ là muốn ngủ với mẹ, mẹ, mẹ đến phòng con đi."
Mặc Bảo vừa thấy em gái lại muốn dựa vào mẹ, cậu lập tức chạy tới vạch mặt cô không thương tiếc, hơn nữa còn mời mẹ đến phòng mình.
Bé trai năm tuổi muốn ngủ chung với mẹ, cũng không có gì, ở tuổi này đối với những đứa trẻ bình thường vẫn đang ở độ tuổi làm nũng trước mặt cha mẹ làm nũng tìm sữa uống, Mặc Bảo đã mạnh mẽ hơn nhiều.
Ôn Hủ Hủ cũng hiếm khi thấy đứa con trai út đưa ra yêu cầu này với, vì thế cánh tay cô ôm lấy
thân thể nho nhỏ của cậu, đang định đồng ý.
“Không được, đến chỗ con!”
Nhưng ngay lúc này, một cậu bé khác giống Mặc Bảo như đúc cũng tới.
Sau khi cậu nhìn thấy mẹ dường như muốn đồng ý với em trai cho nên cậu lập tức xen vào, khuôn mặt nhỏ nhăn lạnh lùng không giỏi ăn nói đầy vẻ không bằng lòng.
Mấy đứa nhóc này thật đúng là...
Ôn Hủ Hủ cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể dứt khoát để cho ba đứa nhỏ đi hết vào phòng cô.
"Vậy mẹ kể cho mấy đứa nghe một câu chuyện được không? Sau khi kể chuyện xong các bạn nhỏ đều phải về ngủ nhé?”
“Được ạ!" Lần này mấy nhóc con đều sảng khoái đồng ý. Vì thế Ôn Hủ Hủ cầm lấy một quyển sách lấy từ phòng Hoắc Dận, ngồi trên giường bắt đầu đọc truyện cho ba bạn nhỏ đang vây quanh cô. "Ngày hôm nay, tôi lại đi đến trường học, cô
Hall vẫn cứ hỏi tôi, Ellie, rốt cuộc em có viết không? Giọng điệu của cô cực kỳ chói tai..."
Đây là cuốn sách gì vậy?
Ôn Hủ Hủ đang đọc, bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, ngay lập tức dừng lại nhìn về phía bìa sách.
Hoäc Dận nhìn thấy thế, bàn tay nhỏ bé vốn tùy ý nới lỏng làm "hộp" đồ ăn vặt cho em gái, bỗng nhiên nắm chặt!
"Cá biết bay? Dận Dận, cuốn sách này là ba mua cho con sao?”
"Vâng..."
Ánh mắt Hoắc Dận càng thêm ảm đạm, trong nháy mắt cái đầu nhỏ rũ xuống, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn mẹ và em trai em gái cũng không có.
Ba nói những quyển sách này đều là sách thích hợp cho cậu đọc, vậy mẹ và các em nhìn thấy có phải sẽ khinh thường cậu hay không? Nghĩ cậu vẫn còn đọc một cuốn sách như thế này? Không phải là một đứa trẻ bình thường?
Trong lòng Hoäc Dận vô cùng khổ sở.
"Một quyển sách rất hay, Dận Dận, ba thật sự rất yêu con, quyển sách này, lúc trước mẹ muốn mua cho các em trai em gái con xem mà cũng không mua được đấy."
"Thật sao ạ?”
Hoäc Dận khó có thể tin cậu ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ xinh đẹp kia lại lập tức hiện lên vẻ sáng ngời.
Mặc Bảo là một nhóc quỷ thông minh, nhìn thấy một màn này làm sao lại không hiểu ý của mẹ?
Cậu ngay lập tức phụ họa với mẹ: "Đúng vậy, không mua được, anh ơi, nếu tối nay mẹ kể không hết vậy em có thể mang về xem không?"
“Còn em nữa em nữa, em cũng muốn!”
Tiểu Nhược Nhược chính là một cô nhóc đơn thuần không có việc gì chỉ thích góp vui lung tung, nghe thấy anh trai muốn cô không nói gì đã giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình lên nói cô cũng muốn.
Cuối cùng thì Hoäc Dận cũng vui vẻ.
Cậu gật đầu đồng ý bọn họ.
Ôn Hủ Hủ lại bắt đầu đọc, nhưng lần này mấy đứa nhỏ dựa sát vào cô, bọn họ hạnh phúc dựa vào nghe cô nhẹ nhàng kể chuyện đang cầm trong tay.
Hình ảnh đẹp đế đó, không ai biết nó đã rơi vào trong mắt Hoắc Tư Tước, sưởi ấm cả mùa đông.
Sáng hôm sau, Hoắc Tư Tước rời đi từ rất sớm.
Đương nhiên, trước khi đi hắn không quên nhắc lại cho vệ sĩ trong vườn biệt thự một lần nữa, nghiêm cấm Ôn Hủ Hủ rời khỏi nơi này.
Vì thế sau khi Ôn Hủ Hủ cùng tỉnh dậy với bọn trẻ, cô vừa từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị đến bệnh viện một chuyến xem bây giờ bên kia rốt cuộc như thế nào rồi.
Đột nhiên có một vệ sĩ chắn trước mặt cô.
"Cô Ôn, thật ngại quá, tổng giám đốc đã nói cô gần đây không thể rời khỏi nơi này."
"Tôi biết tôi chỉ đến bệnh viện một chút, chuyện của tôi bên đó vẫn chưa xong." Ôn Hủ Hủ không đồng ý, chuẩn bị nhấc chân tiếp tục đi.
Thật ra cô cũng không để tâm đến những gì người đàn ông đó nói vào hôm qua.
Cô không nghĩ rằng người này lại làm thật, cô có quan hệ gì với hắn chứ, hắn có cần phải bảo vệ cô như vậy không? Cô vẫn chưa có được cái vinh dự như vậy.
Hơn nữa, cô cũng không thể cứ ở lại đây mãi được, bên bệnh viện cô có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý xong, tuy nói hiện tại cô đã được rửa sạch hiềm nghi, nhưng cô cũng phải đi làm.
Nếu không mất việc thì phải làm sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!