Để lại mấy ba con ở trong vườn hoa trái lại chơi rất vui vẻ, tất cả mọi người nhìn thấy bóng lưng hoảng loạn bỏ chạy của cô đều cảm thấy có chút buồn cười, đặc biệt là Hoäc Tư Tước.
Mặc Bảo phát hiện khóe miệng của ông ba thối đã sắp nhếch lên tận trời.
"Ba, Mặc Bảo có ngoan không?"
"Ngoan, hai đứa đều rất ngoan, nói đi muốn thưởng cái gì nào?"
Hoäc Tư Tước chân thành khen ngợi hai cậu con trai.
Mặc Bảo và anh trai Hoäc Dận nghe thấy mở cờ trong bụng, đang định xin ba thưởng, nhưng ngay lúc này cô bé ở bên cạnh vẫn luôn bị bọn họ lạnh nhạt không vui rồi.
"Các người lại bắt nạt mẹt!"
Suy nghĩ của cô bé luôn rất đơn thuần, cô bé hoàn toàn không hiểu ý của các anh và cha mình.
Sau khi nhìn thấy mẹ lại tức giận bỏ đi, cô bé lập tức hung dữ nhào tới vung nắm đấm nhỏ bé.
Mặc Bảo
Hoäc Dận: "...
Trái lại sau khi Hoäc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ dễ thương của cô bé còn chưa mọc đủ răng này, bỗng nhiên dâng lên một chút thú vị.
Sau đó hắn lại xách quần áo nhỏ của cô bé lên giống như lần trước.
"Đã nói không thể xách bảo bối như vậy mà, chú thối, tai chú không nghe thấy sao? Nhược Nhược không phải đồ vật, sao chú có thể xách lên như thế?”
Cô bé tức giận rồi, đôi mắt to như hạt pha lê trợn tròn xoel
Hoắc Tư Tước nghe thấy thế, hắn nhớ rồi.
"Xin lỗi, quên mất, vậy con nói cho chú biết rốt cuộc vừa rồi chúng ta bắt nạt mẹ con như thế nào?"
Hoäc Tư Tước vuốt miếng vải vừa mới bị hắn xách lên nhăn nhúm trước ngực cô nhóc này, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi.
Hôm nay dường như hắn rất kiên nhẫn một cách bất ngờ với cô nhóc con này.
Tiểu Nhược Nhược cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ba dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với mình như vậy, bỗng nhiên cô nhóc có chút ngơ ngác.
"Mẹ... Mẹ bỏ chạy.”
"Ừm, đó là bởi vì mẹ xấu hổ cho nên mới chạy đi" Hoắc Tư Tước nói khoác mà không biết ngượng.
Nghe thấy vậy, đầu óc của Bánh Bao Nhỏ vốn đã rất đơn giản thì càng không thể động não.
Vừa rồi mẹ có xấu hổ không?
Cô bé mở to đôi mắt nho đen mờ mịt, đang cố hết sức để suy nghĩ.
Hoäc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô bé thì càng cảm thấy buồn cười, cũng không trêu chọc cô nữa, trực tiếp giật hai cái kẹp tóc đáng yêu trên đỉnh đầu cô bé, hỏi: "Được rồi, nói cho chú biết tối nay muốn ăn gì?”
Cái gì?
Cô nhóc đáng yêu ngờ nghệch với đôi mắt to như hạt pha lên kia ngay lập tức quay lại, còn chưa mở miệng nói chuyện thì cái miệng nhỏ nhản phấn nôn "chẹp" một tiếng nước miếng chảy lòng thòng.
Hoäc Tư Tước: '...
Bỗng nhiên nơi nào đó trong trái tim giống như là bị cái gì đó chọc cho mềm nhữn.
"Mời các con ăn cua lớn thế nào?” “Được nha, được nhai”
Hai đứa con trai lập tức gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mặt nhỏ nhăn đẹp trai tràn đầy vẻ hớn hở.
Tiểu Nhược Nhược nhìn chằm chằm cha một lúc lâu, cuối cùng cái đầu nhỏ cũng phản ứng lại, ngay lập tức ứa nước miếng nói mấy chữ mơ hồ không rõ: "Nhược Nhược cũng muốn ăn..."
Hoäc Tư Tước bị cô bé chọc cho cười chết.
Rốt cục cũng dỗ được ba đứa nhỏ, Hoắc Tư Tước vẫy tay gọi một người giúp việc tới.
“Thiếu gia, cậu có dặn dò gì?”
"Dẫn mấy đứa trẻ về bảo dì Vương tắm rửa thay quần áo giúp bọn chúng, tránh để bị cảm lạnh. Còn nữa, gọi cho Tuyền Cung bảo bọn họ sắp xếp một đầu bếp mang theo hai con cua hoàng đế tới, đêm L_ nav làm cho bon trẻ ăn”
Hản nhàn nhạt dặn dò mấy câu, tất cả đều là sắp xếp cho bọn nhỏ.
Đây là một chuyện mà người ngoài rất khó có thể tin, không ai ngờ một người đàn ông tôn quý hô mưa gọi gió ở bên ngoài, còn khi về đến nhà thì từng câu từng chữ đều vây quanh con cái.
Người giúp việc ngay lập tức dẫn ba đứa trẻ về.
Hoäc Tư Tước thấy bọn trẻ đi rồi hản cũng đứng lên, sau đó ngay cả cửa nhà cũng không có bước vào, lại đi rồi.
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn ở trong phòng của mình ở tầng hai.
Cô đi tắm rửa một chút, vừa rồi sau khi đi lên bởi vì cả người đều nóng rực, cô xấu hổ cho nên chui đầu vào trong phòng tăm.
Tắm xong ra đã thấy Tiểu Nhược Nhược tới.
"Mẹ, ba nói tối nay chúng ta ăn cua lớn nha, mẹ có thích ăn không?”
Cô bé vừa ngậm kẹo mút trong miệng vừa trèo lên giường mẹ, báo tin vui cho mẹ biết bằng giọng nói ngọt ngào.
Còn ăn cua lớn?
Ôn Hủ Hủ cười khom lưng đến bên cạnh con gái, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Thật sao? Ba nói mời con ăn à?”
“Đúng vậy, ba mời conl”
Cô nhóc trả lời rất chắc chắn.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy thế tâm trạng cũng trở nên sung sướng hơn: "Tuyệt vời, vậy bảo bối của mẹ có cảm ơn ba chưa? Con xem, mẹ đã nói ba nhất định
thích bảo bối đúng không?”
“Ừm" Cô nhóc lần đầu tiên đồng ý với lời nói của mẹ.
Nhưng mà cảm ơn ba sao?
Hình như cô bé vẫn chưa cảm ơn thì sau đó ba đã biến mất rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!