Hoäc Tư Tước đưa cô về à? Sao lại thế?
Hôm qua cô gặp chuyện không may, cô không thấy bóng dáng hắn xuất hiện.
A đúng rồi, sáng sớm hắn có xuất hiện. Nhưng xuất hiện với một hình ảnh khác, đó là hắn để cho trợ lý của hẳn gọi điện thoại cho cô, nói buổi sáng đi cục dân chính ly hôn.
Vậy tại sao hẳn lại mang cô về đây? Còn trông cô cả đêm?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy rất hoang đường, cô không tin chuyện như vậy.
“Dì đang nói đùa sao, anh ta làm sao có thể làm loại chuyện này?”
Ánh mắt cô lạnh xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ trong vài giây đã tái nhợt vì bệnh đã lập tức hoàn toàn lấy lại biểu cảm lạnh lùng.
Dì Vương thấy thế, ngẩn người.
Cô gái này, loại chuyện này, chẳng lẽ dì còn có thể nói dối? Cô đây là bệnh quá hóa hồ đồ à?
Dì Vương còn tưởng rằng do cô mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm. Vì thế dì cũng không tranh luận chuyện này với cô nữa, mà lập tức đi xuống bưng thức ăn cho cô.
Nửa giờ sau, Ôn Hủ Hủ ăn được chút đồ ăn cả người đã lấy lại chút sức lực.
Sau đó, Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng chạy lên với mẹ, lúc này cô mới chậm rãi hoàn hồn, ý thức được, có thể những lời dì Vương nói là thật.
“Mẹ, ngày hôm qua ba không tới, là vì ba đi làm việc ở nơi rất xa. Sau khi con tìm chú Kiều, ba đã tới, sau đó ba liền ôm mẹ về”
“Ừ, ba không có mặc kệ mẹ.”
Hai anh em cùng nhau ở bên cạnh mẹ nói giúp ba chúng.
Nhược Nhược nhìn thấy, do dự một chút.
Thật ra cô bé cũng rất đau lòng. Cả ngày hôm qua ngoại trừ mẹ, thật ra cô bé là thảm nhất, không một ai quan tâm đến cô bé hết.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy hai anh trai giúp ba nói chuyện, cô bé nghĩ sáng nay mình cũng thức dậy phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ màu hồng của ba, nên cũng đứng dậy.
"Không sai đâu mẹ, hôm qua các anh trai bị cô xấu xa kia đón đi. Nhược Nhược lúc ấy đã được đưa đến đây, nhất định là ba làm."
Cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ôn Hủ Hủ: ".....”
Cô không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào?
Thế nhưng, khi cô cúi đầu nhìn thấy áo sơ mi nam sạch sẽ trên người mình.
Cho nên, quần áo trên người cô, cũng là do hắn thay?
Tại sao?
Sao hắn lại làm thế? Ngàn dặm xa xôi chạy về cứu cô. Sau đó còn ở lại cả đêm để trông cô. Sao hắn lại làm những chuyện này cho cô?
Đây rốt cuộc là vì cái gì đây? Không phải hắn muốn ly hôn với cô sao?
Bất chợt, trong đầu của cô nhảy ra mấy chữ này.
Các con của cô. Các con làm sao biết được ba của các con đã muốn ly hôn với mẹ, ngay trước khi mẹ xảy ra chuyện cơ chứ.
Ôn Hủ Hủ khổ sở, cô cảm nhận được ngay cả hô hấp cũng đau.
Thế nhưng, cô vẫn không biểu hiện ra ngoài trước mặt mấy đứa nhỏ, cô gượng kéo khóe môi tái nhợt nở một nụ cười ấm áp, đưa tay lên sờ sờ từng ái đầu nhỏ của ba con.
“Biết rồi, các con xuống chơi trước đi, mẹ sẽ ghi nhớ ở trong lòng.”
“Vâng.....” Bọn nhỏ vừa nghe, quả nhiên rất vui vẻ.
Vì không muốn quấy rầy mẹ, bọn nhỏ liền tay trong tay đi xuống lầu.
Bọn nhỏ vừa đi, Ôn Hủ Hủ lập tức xốc thảm lông trên người ra, từ trong sô pha ngồi dậy.
Cô muốn rời khỏi đây.
Trên người cô còn mang một vụ án mạng. Nếu cô muốn sống sót hoặc là cô phải đi bệnh viện điều tra rõ ràng chứng minh mình trong sạch, hoặc là bị cảnh sát bắt đi.
Nếu như cô may mắn điều tra được rõ ràng chuyện này thì tất nhiên là rất tốt.
Nhưng nếu như chẳng may lại là hướng xấu, vậy... cũng không có việc gì, dù sao hiện tại ba đứa nhỏ đều đã tìm được ba của chúng.
Cô tin tưởng, người đàn ông kia cho dù có chán ghét cô, cũng sẽ không mặc kệ đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ đứng lên, rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng là, khi cô vất vả lắc lư từ lầu ba đi xuống, bỗng nhiên, trước cửa có một người đàn ông mặc âu phục màu đen đeo kính râm liền xuất hiện.
"Cô Ôn, thật xin lỗi, tổng giám đốc đã dặn rồi, từ hôm nay trở đi cô không thể bước ra khỏi cửa lớn dù là nửa bước!"
“Anh nói cái gì?” Ôn Hủ Hủ thở hồng hộc, ngạc nhiên mở to hai mắt, "Hắn... Hắn không cho tôi bước ra khỏi cái cửa
lớn này?!"
Tên vệ sĩ gật đầu: "Đúng vậy, cho nên cô Ôn, mời cô trở về.”
Ôn Hủ Hủ
Cũng còn chưa kịp mở miệng, hai nữ giúp việc từ đâu chạy tới không nói lời nào liền đem hai cánh tay của cô gác ở trên vai.
Sau đó, tốc độ như bay, Ôn Hủ Hủ liền trở lại lầu ba.
“Các...... các người......
“Cô Ôn, cô vẫn nên ở lại đây dưỡng bệnh cho tốt đi. Tổng giám đốc nói chuyện của cô, ngài ấy sẽ thay cô sẽ xử lý, nên có trong sạch, nên có công
đạo, tất cả đều sẽ cho cô.”
Tên vệ sĩ đi theo, nhìn Ôn Hủ Hủ tức giận không thôi lại còn bỏ lại một câu mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!