Người trong cục cảnh sát bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, lập tức có người đi mời cục trưởng của bọn họ tới.
Mà lúc này đập vào mắt Hoắc Tư Tước là ba chữ “Phòng thẩm vấn”
Hai phút sau, "Két" một tiếng, cửa của phòng thẩm vấn bị hắn từ bên ngoài vặn mở ral
“Ôn....”
Hoắc Tư Tước vốn định gọi tên người phụ nữ này, nhưng khi hẳn nhìn thấy cô, lời chưa nói đã bị nghẹn ở cuống họng.
Hảẳn chưa từng thấy cô như vậy.
Cô như người mất hồn, đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, phờ phạc ngồi đó, dưới mái tóc rối bù, hai má sưng húp, khóe miệng hơi nứt ra, cả người nhìn mà kinh hãi!
Sau khi hay tin về vụ tai nạn, người nhà bệnh nhân đã làm ầm ï cả bệnh viện.
Vậy những vết thương này của cô......
Hoäc Tư Tước nén lửa giận trong lồng ngực xuống, cẩn thận tiến lên: "Ôn Hủ Hủ?”
"Tôi không có giết người, không có giết người, không có..."
Trong lúc bất chợt, cô liền thét lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước.
Giây tiếp theo, cô nhảy ra khỏi ghế dùng hai tay bị còng ôm lấy đầu, chạy đến một góc và co người lại.
Hoắc Tư Tước trợn mắt há hốc mồm!
Trong lòng hän như mất đi lí trí, hung hăng đập mạnh vào vách tường gần đó, ánh mắt đỏ như máu quát lên: "Mã Quốc Hoa! Ra đây cho tôi!!"
“Đến đây đến đây, Hoắc tổng.”
Tiếng rống giận giữ như sấm, cục trưởng cục cảnh sát Mã Quốc Hoa vừa vặn đến nơi sau khi nghe tên mình bị hắn thét lên, ông ta đầu đầy mồ hôi đi tới.
“Hoắc tổng, đúng...... tôi có lỗi, tôi thật sự không biết cô gái này là người của ngài, đám người kia có mắt không tròng, có mắt không tròng.”
Cục trưởng sau khi tiến vào, thấy được cả người hắn khí giận ngút trời. Ông ta thiếu chút nữa quỳ xuống tạ tội với vị tổ tông này.
Ông ta thật sự không biết người phụ nữ này là người của Hoắc Tư Tước.
Hoäc Tư Tước phẫn nộ.
“Vậy ông còn đứng đây làm gì? Còn không mau thả người?!”
“Vâng vâng vâng, tôi lập tức thả ngay!
Cục trưởng nơm nớp lo sợ, lập tức lấy chìa khóa ra giúp Ôn Hủ Hủ mở còng tay ra.
Hoäc Tư Tước thấy thế muốn tới đưa cô đi.
Nhưng vào lúc này, một lớn một bé đột nhiên từ bên ngoài đi vào. Hai người vừa bước vào thấy cạnh tượng bên trong đều vô cùng kinh ngạc.
“Ba?”
Cậu bé lên tiếng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ phức tạp của Hoäc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước cũng rất kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi, đã trễ thế này sao thằng ranh con còn chạy tới đây.
Nhưng lúc này, cậu bé nhỏ mang theo người đàn ông đi tới trước mặt Ôn Hủ Hủ đang núp ở góc tường.
“Nancy, em không sao chứ? Có anh đây rồi, em có thể được bảo lãnh ra ngoài. Bây giờ anh sẽ ập tức bảo lãnh em ra ngoài.”
Anh ta ngồi xổm trước mặt cô, vươn hai tay về phía cô.
Làm cho Hoắc Tư Tước tức nổ đom đóm, rõ ràng vừa rồi khi hắn tới gần cô, cô còn có ý trốn tránh. Vậy mà sau khi nhìn thấy người đàn ông này, cô liền ôm đầu ở trong góc ngơ ngác nhìn anh ta.
Cô không có bất kỳ kháng cự nào.
“Thời Khiêm? Em không có giết người, anh phải tin em”
“Không không, anh tin em. Em là bác sĩ, em chỉ biết cứu người. Em xem anh đến đây không phải để tìm cách bảo lãnh cứu em ra ngoài sao?"
“Thật sao?” Ôn Hủ Hủ khóc, từng giọt từng giọt nước mắt
sợ hãi từ trong khóe mắt cô rơi xuống. Sau đó, cô dựa vào trong hai tay anh ta đưa tới.
Hoäc Tư Tước: '......
Một trận ghen tuông mãnh liệt giống như núi lửa phun trào, hắn xông tới túm lấy cổ áo Kiều Thời Khiêm hung hăng nhấc anh ta lên!
“Ai cho anh động vào người phụ nữ của tôi?
Kiều Thời Khiêm không có phòng bị, thoáng chốc cả khuôn mặt tuấn tú đều bị người đàn ông thô bạo này làm cho đỏ bừng lên.
'Thế nhưng, anh ta căn bản cũng không có sợ.