Hoắc Tư Tước xuống lầu, vào trong xe một hồi lâu, lúc này mới lấy điện thoại di động ra.
"Alo, tôi là Hoắc Tư Tước. Tôi hỏi cậu, lúc trước nói cậu đi điều tra Ôn Hủ Hủ, đã điều tra đến đâu rồi?"
“Hả?”
Đêm hôm khuya khoät Lâm Tử Dương nhận được điện thoại, giật mình từ trong giấc ngủ trực tiếp ngồi dậy: "Cô Ôn sao? Có, tra được một ít”
“Là cái gì?”
"Là về hiểu biết của cô ấy về tài chính, CEO. Hóa ra sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy không phải không thi đậu mà từ bỏ cơ hội học tập. Thư nhập học của cô ấy là do trường kinh tế nổi tiếng nhất cả nước tiến cửi !"
Lâm Tử Dương ở trong điện thoại kinh ngạc nói.
Đây quả thực là một chuyện vô cùng chấn động, ai cũng thật không ngờ, tiểu thư Ôn gia lúc trước bị cả thành phố A cười nhạo suốt một năm. Nói cô học không nổi nữa, chỉ có thể vô liêm sỉ gả đến Hoắc gia, tiếp tục sống một cuộc sống xa hoa. .
Ai mà ngờ. Cô lại vô cùng lợi hại! Học sinh được đề cử?
Hoắc Tư Tước cầm điện thoại, sau khi nghe được những lời này, quả nhiên cũng lộ ra một phần kinh ngạc!
“Có phải cậu nhầm rồi không? Cô ấy được cử đi học sao?”
"Không lầm, tôi đến trường trung học cô ấy học, tìm được vị chủ nhiệm lớp lúc ấy. Sau đó chính miệng người đó nói cho tôi biết. Nhưng trường học đã tra qua nhưng tư liệu này đã không còn, cô ấy đã xử lý sạch sẽ. Nếu như tổng giám đốc không tin, tôi còn có thể đến học viện kinh tế kia tra. Tin chắc có thể tra được thư thông báo trúng tuyển lúc trước gửi cho cô ấy."
Không có âm thanh, giờ khắc này người đàn ông trong xe không nói nữa.
Hắn ngồi ở đó, trong tay cầm chiếc điện thoại di động. Một đôi mắt đen kịt nhìn chăm chằm phía trước, giống như thủy triều đen cuồn cuộn, cực kỳ dọa người.
Hản không cần nghĩ nữa.
Bởi vì, thiên phú về tài chính lúc trước cô đã từng ở trước mặt hắn biểu hiện qua mấy lần. Cũng chính vì lẽ đó, hắn mới để cho trợ lý này đi tra. Còn có, ở sơn trang Raymond.
Sơn trang Raymond, năm năm trước thiếu chút nữa đã phá sản, nhưng nhờ cùng cô hợp tác, bọn họ mới có cơ hội cải tử hồi sinh. Những ví dụ như vậy khiến cho hẳn cần đặt ra câu hỏi nghỉ vấn?
Trong lòng Hoắc Tư Tước lại nổi sóng.
Con đàn bà chết tiệt này!
Tại sao cô lại làm thế?
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì muốn kết hôn với hắn? Cô có biết cô tự hủy tiền đồ như vậy, đối với Ôn gia bọn họ tạo thành hậu quả lớn bao nhiêu hay không?
Nếu như lúc ấy cô đi học, lấy thiên phú của mình là hoàn toàn có thể vực dậy Ôn Gia.
Những ngón tay cầm vô lăng của Hoäc Tư Tước trở nên trắng bệch. Hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh trong lòng. Hắn không thể nào tiếp nhận chuyện như vậy.
Bởi vì đối với hắn mà nói, đây căn bản là chỉ có người không có đầu óc mới có thể làm. Giống như khi cô còn nhỏ!
Nhưng, tại sao khi nhỏ cô lại làm chuyện khiến hắn ghét cay ghét đắng cô như vậy.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe được chuyện của cô, hắn không còn những cảm xúc đó?
Thay vào đó, hẳn cảm thấy khó chịu đến nỗi hắn thậm chí không thể kìm được bản thân.
Nếu tiếp tục điều tra hẳn sẽ thực sự xác minh những suy nghĩ ngớ ngẩn vừa lóe lên trong đầu của hắn. Mà điều này hắn không thể chấp nhận được.
“Tổng giám đốc? Ngài không sao chứ?” Lâm Tử Dương ở đầu dây bên kia nghe hồi lâu
không có động tĩnh, nhịn không được cẩn thận hỏi một câu.
Hoäc Tư Tước: '......
Hẳn ngồi trong xe tối om, mới lại nghe thấy giọng nói của chính mình: “Còn gì nữa không?”
“Những thứ khác thì không có. Nhưng lúc cô Ôn giả chết, người giúp cô ấy, tôi cũng đã tra ra”
“Ai?”
“Chính là vị bác sĩ khám thai cho cô ấy, họ Kim. Thì ra bà ấy và Ôn phu nhân là bạn tốt. Sau khi cô Ôn xảy ra chuyện, bà ấy liền giúp cô ấy sắp xếp mang theo đứa bé ra nước ngoài."
Lâm Tử Dương vừa nói, vừa gửi tư liệu chỉ tiết của vị bác sĩ vào hòm thư của BOSS.
Hoäc Tư Tước liền để điện thoại xuống, mở email ra.
Đúng là một nữ bác sĩ trung niên, nhưng hắn không biết bà ta.
Bạn thân của mẹ cô? Vậy có phải là biết về cô nhiều hơn không? Dù sao cô cũng tin tưởng nguyện ý đem cả tính mạng giao cho bà ấy.
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chăm phần tư liệu này, hẳn từ trên người lấy ra một tờ giấy ghi chú đã bị xé. Sau đó dùng điện thoại di động chụp lại, gửi cho tiểu Lâm.
"Cậu cầm cái này đi hỏi bà ta, hỏi bà ta xem Ôn Hủ Hủ ở chỗ bà ta có để lại đồ vật tương tự như này hay không?”
Nửa đêm canh ba Lâm Tử Dương bị lôi đầu dậy nghe điện thoại, lúc nhận được tấm ảnh này anh hoàn toàn mơ hồ.
Cái gì đây?
Giấy ghi chép? Hản lấy nó ở đâu? Trên đó hình như đều ghi chép lại sách nghệ thuật, hắn muốn biết những thứ này làm gì? Hắn muốn điều tra không phải chuyện cô có am hiểu hay biết về tài chính hay không sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!