"Mẹ nói là về chỗ em trai em gái, không phải vịnh Thiển Thủy. Có phải Dận Dận cũng muốn về đó mà, đúng không?"
Ôn Hủ Hủ nhìn đứa nhỏ không muốn để ý tới mình, cố ý nói một câu bên tai hắn.
Quả nhiên, những lời này hạ xuống, cậu bé vốn ở trong lòng mẹ nhằm hai mắt lại, lông mi nhỏ dài lại run rẩy, xuất hiện một tia buông lỏng.
Ôn Hủ Hủ không khỏi có chút buồn cười.
Cô liền đưa cậu rời khỏi bệnh viện, đi đến chỗ cô ở. Mà lúc này đây, Hoäc Dận ở trong lòng cô cũng không còn xuất hiện cảm xúc phản kháng nữa.
Ôn Hủ Hủ thật ra rất áy náy, cô cũng không biết vị trí của mình ở trong lòng đứa nhỏ này lại quan trọng như vậy. Trước kia mỗi khi cô rời khỏi cậu, tâm tình câu sa sút, cô cũng chỉ cho răng đó chỉ là cậu luyến tiếc cô mà thôi.
Thật không ngờ, cô lại có ảnh hưởng lớn đến cậu như vậy!
Ôn Hủ Hủ quyết định, trước khi ly hôn, nhất định phải xử lý tốt chuyện này.
Ôn Hủ Hủ mang theo đứa nhỏ về tới nhà trọ. Vốn tưởng rằng cô không về thì hai đứa nhỏ sẽ ở nhà, nhưng khi cô mở cửa ra, lại phát hiện bên trong không có ai.
Hả? Hai đứa nhỏ đâu?
Cô kinh ngạc, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho dì Vương: "Alo, dì Vương, là dì mang hai đứa con của tôi đi sao?"
Dì Vương ngẩn người: "Không có, cô Ôn, tôi không dẫn hai đứa nhỏ đi.”
Ôn Hủ Hủ: "....."
Trong phút chốc, một luồng kinh hoảng dâng lên, cô cúp điện thoại lao lên phòng.
Lại nhìn thấy, trong phòng của con không có gì bất thường. Nhưng khi cô đi vào phòng mình, lại phát hiện giường của cô khá bừa bộn, giống như là có người ngủ qua, ngay cả dưới giường, cũng có hai cục khăn giấy bị ném xuống.
“Là ba!"
“Con nói cái gì?”
Ôn Hủ Hủ đang vô cùng lo lắng, hai mắt mở to, cúi đầu nhìn đứa Hoắc Dận.
Hoäc Dận tiện tay chỉ vào tủ đầu giường: "Đồng hồ...”
Ôn Hủ Hủ:
Ôn Hủ Hủ nghĩ không ra là có chuyện gì đang xảy ra.
Trong cao ốc Hoäc thị.
Sáng nay, Hoắc Tư Tước quên đeo đồng hồ.
Buổi sáng lúc hẳn thức dậy, đã bị con trai kêu đi buộc tóc cho cô bé kia, cả buổi sáng gà bay chó sủa, làm sao còn nhớ đeo đồng hồ?
Cho nên, Lâm Tử Dương phát hiện, cả ngày trên cổ tay tổng giám đốc đều trụi lủi.
Kỳ quái, đồng hồ của tổng giám đốc, đi đâu rồi?
Lâm Tử Dương ôm một đống văn kiện đi vào, sau khi đặt ở trên bàn tổng giám đốc, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình một chút: "Tổng giám đốc, vậy lát nữa chúng ta có đến sân bay. không?”
"Đến sân bay làm gì?"
Nào ngờ, người đàn ông đang bận rộn trước bàn làm việc, nghe được câu này, ngẩng đầu lên hỏi.
Lâm Tử Dương nghẹn họng.
Không thể nào, chỉ là không có đeo đồng hồ mà thôi, không đến mức lời mình nói cũng không nhớ rõ chứ?
Chẳng phải hôm qua hẳn nói với anh tata, hôm nay hẳn muốn ra nước ngoài? Lúc ấy hẳn còn vội vã bảo anh ta đặt vé máy bay nữa cơ mà.
Lâm Tử Dương cảm thấy mình cần phải nhắc nhở: "Không phải, tổng giám đốc, hôm qua ngài nói muốn đi nước M, còn bảo tôi đặt vé máy bay lúc mười một giờ hôm nay.”
Vừa dứt lời, BOSS đại nhân không nói lời nào.
Nhưng hắn cũng không có động tĩnh gì, chỉ là sững sờ nhìn đống tài liệu vừa mới được đưa lên, sau đó thản nhiên nói.
“Không đi nữa.”
“Hả?" Lâm Tử Dương sửng sốt "Không đi?”
“Ừ, Hoắc đại tiểu thư của cậu về rồi, buổi tối đi đặt một chỗ nào đấy làm lễ tẩy trần cho cô ấy."
Lâm Tử Dương:"...."
Có cần thiết không?
Hai chị em này, từ khi nào có. quan hệ tốt như vậy? Trước kia Hoắc đại tiểu thư trở về không phải hắn đều làm như không nhìn thấy sao?
Nếu không phải mỗi lần Hoäc đại tiểu thư trở về nhớ tới mình có một thằng em trai chạy đến công ty liếc hắn mắt một cái, chứ làm gì có chuyện hắn làm tiệc tẩy trần cho người ta.
Lâm Tử Dương cảm thấy hết sức quỷ dị.
Thế nhưng, nếu vị BOSS đại nhân đã phân phó, anh cũng chỉ có thể làm theo.
“Vậy có cần thông báo cho tiểu thiếu gia bên kia không?”
“Cậu không phải nói nhảm?”
“Vậy cô Ôn bên kia thì sao?" Lâm Tử Dương lại cẩn thận hỏi một câu.
Ý của anh ta rất đơn giản, nếu là họp mặt gia đình, anh ta thông báo cho Hoäc Dận là bình thường, còn Mặc Bảo chắc chăn cũng phải thông báo, dù sao cậu cũng là con của tổng giám đốc, thuận tiện để hai cô cháu gặp nhau.
'Thế nhưng, điều khiến anh ta cảm thấy có chút kỳ quái chính là, Hoäc Tư Tước không suy nghĩ đã vội bác bỏ:
“Không cần, cậu trực tiếp đến vịnh Thiển Thủy đón Hoäc Dận qua là được, những thứ khác không cần quan tâm.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!