Hoäc Tư Tước hiểu tâm tư của con trai. Vì vậy, sau khi hắn nhìn thấy cậu vẫn không nói lời nào liền đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Mặc Bảo.
"Xin lỗi, chuyện này là ba làm có chút quá đáng, Nhưng ba cũng là không có cách nào, nếu không làmlàm như vậy mẹ con sẽ không ngoan ngoãn đi theo ba."
Chỉ với một câu nói, trái tim của cậu bé cuối cùng dường như bị thứ gì đó chọc vào.
"Ba muốn mẹ đi cùng ba sao?”
"Đúng, con cũng thấy tính tình mẹ con rất bướng bỉnh. Nếu như ba không nằm lấy điểm yếu của mẹ, mẹ căn bản sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Cho nên, tha thứ cho ba, có được không?"
Hoäc Tư Tước không có giấu diếm con trai mình, hẳn đem nguyên nhân nói thẳng với cậu bé.
Mặc Bảo nghe được, đôi tay nhỏ bé đang năm chặt kia chậm rãi buông ra.
Nhưng cậu vẫn không có giống trước kia cứ như vậy nhào tới trên người hắn, hiện tại cậu trở nên rất cẩn thận ôm em gái và duy trì khoảng cách với ba.
"Nhưng mà nếu ba không bắt nạt mẹ, mẹ sẽ không ra nông nổi như vậy. Ba, nếu ba không thích mẹ tại sao không để cho mẹ đi?”
Đột nhiên, đôi mắt của cậu bé đỏ hoe, giọng nói giống như không kìm chế được nữa.
Hoäc Tư Tước ngơ ngẩn. Đúng vậy, tại sao hắn không để cô đi? Nếu hắn đã chán ghét cô , thống hận như vậy, vậy để cô biến mất trước mắt không phải tốt hơn sao?
Hoäc Tư Tước cũng muốn hỏi.
Nhưng không biết vì cái gì, hẳn chỉ cần nghĩ đến sau này cô sẽ rời khỏi tầm mắt của hẳn, cả đời sau được sống hạnh phúc. Hản liền sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Giống như thứ vốn thuộc về hắn, bỗng nhiên không có bất cứ quan hệ gì với hẳn.
Làm cho hản chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu!
Đặc biệt là lúc ở sơn trang của Raymond, hắn thấy được. một màn ở bữa tiệc kia, trong lòng hắn càng sinh ra loại cảm giác muốn ngay lập tức tới trói cô. Sau đó đem cô nhốt lại không bao giờ cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy cô.
Hắn thật sự điên rồi. Hoäc Tư Tước đứng dậy trước mặt con trai: "Bởi vì ba muốn hai anh em các con lớn lên trong hoàn cảnh có cả ba lãn mẹ, Hoäc Dận không muốn mất mẹ, vậy còn con?”
Mặc Bảo: "....."
Chỉ một câu nói như vậy, trái tim của đứa nhỏ đã bắt đầu cảm động.
Dĩ nhiên là cậu bé cũng muốn.
Người ba này tuy răng có đôi khi rất đáng ghét, luôn bắt nạt mẹ.
Nhưng thẳng thắn mà nói, cậu không muốn rời xa ba. Hắn là ba của cậu. Trên thế gian này ngoài mẹ cậu ra, còn có một người yêu cậu nhất.
Cậu làm sao có thể cam lòng rời đi đây?
Mặc Bảo nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng cúi cái đầu nhỏ xuống.
Sau đó, cậu ngoan ngoãn để cho ba ôm vào phòng tảm, tắm rửa xong đem quần áo nhỏ thay vào. Đương nhiên, em gái cậu cũng giống vậy. Tối hôm nay, ba tự mình chăm sóc hai đứa nhỏ.
Đêm khuya yên tĩnh, hai đứa nhỏ cùng nhau năm vào chăn thì thầm.
Nhược Nhược: "Anh, em cũng không muốn rời khỏi ba đâu. Anh xem, chỉ có ba mới có thể bảo vệ chúng ta. Tối nay nếu như ba không đến, mẹ đã bị chú Raymond kia bắt nạt rồi."
Cô bé nãm ở trong chăn lòng vẫn còn đầy căm phẫn.
Mặc Mặc nghĩ đến chuyện này, cũng có chút tự trách. Đồng thời, ba ở trong cảm nhận của cậu lại có thêm một phần hảo cảm.
"Nhưng lần này chắc mẹ sẽ không tha cho ba đâu."
“Hả?”
Cô bé đang rất thích thú, nhất thời bị đả kích ánh mắt liền
Đúng vậy, làm sao bây giờ?
Đêm nay Ôn Hủ Hủ vẫn chưa tỉnh. Có thể là vì sức lực cạn kiệt, cũng có thể là vì hai ngày
qua tinh thần của cô quá căng thẳng, hơn nữa buổi tối hôm trước còn chưa ngủ ngon.
Vì vậy, cả đêm cô nằm trên chiếc giường trong khách sạn, không hề nhúc nhích.
Khi cô mở mắt đã là sáng sớm ngày hôm sau. Một tia ánh mặt trời màu vàng từ ngoài cửa sổ phòng chiếu vào, ánh
sáng vừa vặn rơi vào trên mặt của cô.
Lông mi dài của cô khế động đậy, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra.
“Tỉnh rồi?"
Mới vừa mở mắt ra, có thể là cảm nhận được cô di chuyển, bên tai cô truyền tới một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Ôn Hủ Hủ nghe được, thân thể của cô lập tức cứng đờ.
Đây là tình huống gì?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!