Thanh âm này, rất đáng sợi
Hắn không lộ ra quá nhiều sự tức giận, nhưng trên người hẳn mỗi một tấc hô hấp đều lạnh lẽo hạ xuống, trở nên vô cùng đáng sợ. Lạnh lẽo lại khát máu, giống như vừa mới từ trong địa ngục đi ra.
Đỗ Như Quân nhịn không được run rẩy.
"“Chính...... Chính là lúc đó chị ta mới vừa ra nước ngoài, chúng tôi cũng không biết chị ta dùng cách gì chỉ trong một đêm liền kiếm được năm trăm vạn đưa cho chúng tôi. Nhưng khi đó rõ ràng chị ta còn mang theo hai đứa nhỏ..."
Răng rắc!
Hoäc Tư Tước sau khi nghe xong, hắn vốn đối với những. thứ này là không có phản ứng gì, nhưng lúc này đột nhiên giống như bị kim đâm!
Sau khi một cỗ chán ghét và thống hận xuất hiện trong lòng hắn. Hắn giận đến mức đem tay vịn của cái ghế bên cạnh bẻ ngay tại chỗ!
Đỗ Như Quân nhất thời bị dọa thét một tiếng chói tai, ôm lấy đầu mình ngồi xổm trên mặt đất.
Thật đáng sợ.
Lưu Bội cũng vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Nhanh chóng nhào tới chắn trước mặt chồng. Bà muốn khuyên nhủ người đàn ông trẻ tuổi này một chút, lại phát hiện hẳn bỗng nhiên nở nụ cười.
Kim chủ?
Năm trăm vạn? (băng 5 triệu nha ạ, có lúc dịch không đồng nhất đơn vị, mong mn bỏ qua)
Tốt, tốt lắm, hắn còn tưởng rằng cô thanh cao thế nào, ngay cả một triệu cũng không lấy ra được, cuối cùng chỉ có thể đi làm bệnh viện sau đó ứng trước nửa năm tiền lương.
Thì ra, những thứ này đều là lừa gạt hẳn đúng không?
Trên thực tế, cô đã có một người đàn ông khác trong danh sách, đã sớm đem chính mình bán đi phải không?
Cho dù khi đó bên cạnh còn mang theo bên mình hai con nhỏ đang gào khóc đòi ăn.
Ôn Hủ Hủ, cô rốt cuộc rẻ mạc đến mức nào?
Hắn đã hoàn toàn phát điên!
Tất cả những gì nhìn thấy là một cỗ sát ý cực kỳ đáng sợ bùng phát từ đôi mắt đỏ tươi của hắn. Giây tiếp theo, hắn buông năm ngón tay trên cổ Đỗ Hoa Sanh ra xoay người rời đi.
“Tư Tước, cậu định đi đâu? Cậu không nên xúc động, Như Quân con bé chỉ qua là đang nói hươu nói vượn......”
Lưu Bội nhìn thấy, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn hăn lại. Thế nhưng, tốc độ của hản rất nhanh, bà vừa mới tới cửa liền nhìn thấy hắn đã chui vào trong xe. Sau đó "Ô ~" một tiếng, chiếc xe liền lao vút như mũi tên, biến mất.
Đỗ Như Quân cũng nhìn thấy, cô ta cũng đứng lên vui sướng khi người cô ta ghét đang gặp họa: "Mẹ, mẹ gọi hắn làm gì? Đó đều là Ôn Hủ Hủ tự chuốc lấy, loại người như cô ta đáng lễ phải bị dạy dỗ từ lâu rồi."
Lưu Bội nghe được lập tức trở tay lại tát một bạt tai! “Mẹ nói cho con biết, cho dù là phụ nữ trong thiên hạ chết hết. Hoäc Tư Tước cũng tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt nhìn con một cái đâu!"
Không ai ngờ, Lưu Bội lại nói ra những lời như vậy với con gái mình.
Đỗ Như Quân sợ ngây người!
Cô ta giống như là bị người ta giãm trúng chỗ đau. Chỉ trong một giây ngắn ngủn, khuôn mặt kia trắng đến không còn một giọt máu.
“Mẹ đang nói gì vậy? Lưu Bội, mẹ im miệng lại cho con!”
Cô ta lớn tiếng thét chói tai, trên mặt thẹn quá hóa giận, liền hận không thể lập tức bịt miệng mẹ mình lại!
Đúng vậy, đó là bí mật của cô ta.
Cô ta đã giấu gần hai mươi năm, một bí mật mà cô ta nghĩ răng không ai biết!!
Nhưng không ngờ hôm nay mẹ cô ta lại cho nổ tung... -
Lần biến mất hoàn mỹ của Ôn Hủ Hủ khỏi thành phố A, đúng là nhờ vào một người.
Tất nhiên, người này không phải là kim chủ gì của cô, càng không có loại quan hệ khó coi như Đỗ Như Quân nói.
Giữa cô và người này, chỉ là hợp tác qua lại mà thôi.
"Nancy, không ngờ lần này em lại chủ động liên lạc anh, thế nào? Em trên máy bay vui vẻ chứ?"
Trực thăng vừa đáp xuống lãnh thổ Anh quốc, một người đàn ông cao lớn anh tuấn tóc vàng mắt xanh đi tới. Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ, lập tức nhiệt tình mở rộng hai tay.
Ôn Hủ Hủ cười cười, không cự tuyệt ôm anh ta.
“Vô cùng vui vẻ, Raymond lần này thật sự cảm ơn anh.”
“Được phục vụ Naney, đó là vinh hạnh của anh. Nhưng anh bạn nhỏ này từ khi nào lại có thêm một người nữa vậy?”
Anh bỗng nhiên nhìn về phía mấy đứa nhỏ đứng sau Ôn Hủ Hủ.
Hoäc Dận từ sau khi lên trực thăng đã không nói gì, nhìn thấy cảnh này lập tức nhíu mày càng sâu.
Cậu bé không thích người này, vô cùng không thích!
“Không phải, chú Raymond, đây là anh trai của con, Nhược Nhược lại có thêm một anh trai.”
Lúc này, Nhược Nhược bỗng nhiên mở miệng. Nghe chú Raymond hỏi là anh Hoäc Dận, lập tức, cô bé vừa căn đùi gà rán thơm ngào ngạt, vừa ngọt ngào giới thiệu cho chú.
Raymond đã bị câu nói này của cô bé hoàn toàn đánh gục.
Lúc trước ở Clear anh biết hai đứa nhỏ Nhược Nhược và Mặc Bảo. Khi anh đi qua tìm Ôn Hủ Hủ, có gặp qua bọn nhỏ và khi ấy anh có mang theo quà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!