Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

Bất quá, chuyện này không có tiếp tục nữa. Vì sau đó bên bệnh viện cũng truyền đến tin tức, nói Ôn Hủ Hủ sau khi trở về vẫn đi làm bình thường.

Nếu là đi làm bình thường, vậy chuyện này không cần lo lắng.

Văn phòng tổng giám đốc cũng bắt đầu hoạt động bình thường lại.

Hai tiếng nữa, nhà trẻ sẽ tan học.

Trước khi Hoäc Tư Tước đi ra ngoài gặp khách hàng, đã dặn dò Lâm Tử Dương, nói hôm nay đến phiên Ôn Hủ Hủ đón đứa nhỏ, cho nên Lâm Tử Dương cố ý gọi điện thoại nhắc. nhở.

“Phu nhân, hôm nay tổng giám đốc đi ra ngoài gặp khách hàng. Vậy tiểu thiếu gia bọn họ phải phiền cô đi đón nhé.”

“Tôi biết rồi, tôi đi ngay."

Trong điện thoại Ôn Hủ Hủ thản nhiên đồng ý, nghe qua đúng là rất bình tĩnh.

Lâm Tử Dương liền cười lại nói vài câu không quan trọng, sau đó anh cúp điện thoại, cũng tiếp tục công việc bận rộn của mình.

Nếu đã là mẹ bọn nhỏ đích thân đi đón. Vậy bất luận đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy rất yên tâm và sẽ không lo lắng về vấn đề này nữa.

Nhưng tối hôm đó, Hoắc Tư Tước không thể ngờ tới chính là mãi cho đến khi hẳn tăng ca về đến nhà, vẫn không thấy mấy đứa nhỏ trở về.

Chưa kể là bóng dáng người phụ nữ kia.

Chuyện gì xảy ra? Sao bọn họ còn chưa về?

“Cô Ôn nói đã gọi điện thoại cho ngài. Cô ấy nói đêm nay sẽ đưa mấy đứa nhỏ ngủ ở bên cô ấy. Ông chủ... không biết chuyện này sao?"

Dì Vương bối rối vội vàng giải thích với hẳn.

Cô gọi cho hắn? Hoäc Tư Tước lấy điện thoại di động ra. Lại phát hiện, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào. Không

chỉ là không có cuộc gọi, mà ngay cả một tin nhắn cũng không có.

Vậy tại sao cô lại nói thế? Cô đang làm cái quái gì vậy?

Hoäc Tư Tước có chút nổi giận, nhìn thấy thời gian đã muộn như vậy, ngoài trời lại lạnh như vậy. Khuôn mặt âm trầm của hắn, lập tức tìm số điện thoại của Ôn Hủ Hủ gọi.

"Xin chào, số điện thoại cô vừa gọi đã tắt!"

what?

Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, không tin vào những gì mình nghe được. Hắn hung. hăng tắt máy, lập tức gọi lại ngay!

Nhưng càng để cho trận lửa giận của hẳn dâng lên chính là trong điện thoại liên tục truyền đến thanh âm báo đã tắt máy.

Người phụ nữ đáng chết này, cô ta thực sự chán sống rồi!

Cuối cùng hắn mất kiên nhãn, hung hăng ấn điện thoại di động, một cảm giác ớn lạnh từ trong người xông ra. Ngay sau đó, hắn chộp lấy chùm chìa khóa xe lại đi ra ngoài.

“Ông chủ? Ông chủ đã trễ thế này ngài còn muốn đi đâu?” “Tôi đi giết chết cô ta!”

Vào một đêm gió lạnh thấu xương, trong bóng tối truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của một người đàn ông, thực ra có chút buồn cười.

Bộ dáng tức giận thở hổn hển của hắn hoàn toàn khác với sự tao nhã và gò bó của hắn trong công ty vào ban ngày. Ban ngày ở công ty, hẳn tôn quý lịch lãm, cho dù có xảy ra chuyện gì hän vẫn đường hoàng và hào hoa.

Nhưng hiện tại, hắn lại hoàn toàn buông thả. Nhất là khi hẳn nghiến răng nói chữ "Giết".

Dì Vương dựa vào cạnh cửa thở dài một tiếng: "Hai vị oan gia này......

Xe của Hoäc tư Tước đi rất nhanh.

Có lẽ vì lòng hắn nóng như lửa đốt, còn có lo lắng cho. bọn nhỏ. Sau khi xuất phát từ vịnh Thiển Thủy, còn chưa tới nửa giờ hẳn cũng đã đến khu phố cũ.

Sau đó tìm được tòa nhà Ôn Hủ Hủ thuê.

'Thế nhưng, khi hẳn đi tới lại phát hiện, ở trên lầu kia không có ánh đèn.

Là ngủ rồi? Sau khi hẳn xuống xe và đóng cửa lại với một tiếng "rầm".

Trong đầu hẳn hiện lên một tia nghi ngờ.

Nhưng là, hắn đúng kiểu người thực tế điển hình nếu đã đến nơi này, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước chân đi lên.

Vài phút sau, trước cửa phòng trọ quen thuộc kia.

“Chàng trai trẻ, cậu gọi ai vậy? Mẹ con trong đó đã dọn đi rồi, đừng tới tìm bọn họ nữa”

Trùng hợp lúc này có một dì từ trên lầu vừa vặn đi xuống, nhìn thấy Hoắc Tư Tước tối đèn như vậy còn ở đó định gõ cửa, đèn pin của dì chiếu lên người hắn, nhắc nhở.

Hoäc Tư Tước nhất thời sửng sốt: "Chuyển đi rồi? Điều này sao có thể?”

“Tại sao lại không được? Lúc chạng vạng tối, tôi còn giúp. nó xách vali xuống. Có tất cả ba đứa nhỏ và một người lớn. Dưới lầu ai cũng biết, tôi lừa cậu làm gì?"

Chỉ một câu như vậy, Hoắc Tư Tước giữa trời đông giá rét trong đêm khuya không kể mệt mỏi chạy tới đây. Sau tiếng "ù ù" trong đầu, hắn nhìn chăm chăm vào cánh cửa bị khóa của phòng trọ, không có động tĩnh.

Đúng vậy, nếu có người ở bên trong, ổ khóa kiểu cũ này làm sao có thể khóa ở bên ngoài?

Cho nên, Ôn Hủ Hủ không phải là không muốn tiếp điện thoại của hẳn.

Mà là bỏ chạy?

Bắt cóc cả hai đứa con của hẳn?!

Thân hình cao lớn của hắn, cứng đờ như bị sét đánh. Đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại à có thứ gì đó giống như nham thạch dâng trào từ trong lồng ngực hắn.

Một giây sau, hän không kìm được cơn giận của mình, một cước đá "Phanh" một tiếng vang vào hành lang!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!