Có thể làm sao bây giờ?
Mẹ ngốc luôn bị bắt nạt, bọn nhỏ không bảo vệ thì ai bảo vệ mẹ?
Hai anh em bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Còn Nhược Nhược thì sao?
Thì bưng khuôn mặt nhỏ nhản của mình, một hồi nhìn hai anh trai đang nghiêm túc làm việc, một hồi lại lót chân nhỏ len lén thò đầu ra nhìn bên ngoài, nhìn xem có ai phát hiện bọn họ hay không.
Ba anh em phối hợp quá tốt.
Nhưng Ôn Hủ Hủ lúc này còn không biết chút nào, cô còn đắm chìm trong không khí làm việc mới.
“Chủ nhiệm Nancy, đây đều là toàn bộ bệnh nhân khoa nội chúng ta, cô xem trước đi.”
“Được”
Ôn Hủ Hủ rất vui vẻ tiếp nhận những bệnh án do ý tá mang tới.
Bệnh viện này đối với Ôn Hủ Hủ vô cùng thân thiện, có thể là vì danh tiếng của cô bay xa tới đây. Cho dù vừa đến nhưng cô đã được bổ nhiệm vào chức vụ chủ nhiệm khoa, nhưng cô vẫn cư xử rất hòa đồng với mọi người.
Ôn Hủ Hủ cũng là một người rất thông minh.
"Ừm, cũng không có chuyện gì, nhưng viện dưỡng lão này là cái gì?" Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên chỉ vào ký hiệu đặc thù trong đống bệnh án hỏi.
"Đây là viện dưỡng lão của bệnh viện chúng ta, nơi đó có rất nhiều người đang phục hồi chức năng, cũng thuộc về khoa nội của chúng ta."
Cô y tá cao, gầy và có vẻ ngoài xinh đẹp giải thích cặn kế cho Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới hiểu được.
Bệnh viện này cũng không tệ lắm, thậm chí còn có viện dưỡng lão.
Cô tùy tiện lật xem, cũng không để ý lắm liền đặt nó sang một bên.
Nhưng lúc này, y tá kia bỗng nhiên lại to gan nói một câu: "Chủ nhiệm, cô không muốn đi xem sao? Ở viện dưỡng lão này có rất nhiều bệnh nhân,không trị được phương pháp tây học. Cô là bác sĩ Trung y, biết đâu sẽ trị được cho bọn họ thì sao?"
“Hả?
Ôn Hủ Hủ do dự.
Trung y quả thật có đôi khi có thể giải quyết vấn đề nan giải mà Tây y không giải quyết được. Nhưng mà, cô là một chủ nhiệm mới tới, cô còn chưa tìm hiểu kỹ ở đây đã chạy đến viện dưỡng lão, có phải không tốt lắm hay không?
Ôn Hủ Hủ muốn từ chối.
Nhưng y tá này lại cực lực khuyên cô: "Chủ nhiệm, những người đó bị bệnh đã lâu. Nếu như chủ nhiệm có thể trị liệu cho bọn họ, vậy cả đời bọn họ cũng sẽ không quên ơn cô.”
Ôn Hủ Hủ: ".....”
Cả đời nhớ đến cô, cô không cần.
Thế nhưng, cô nghe được câu bọn họ bị bệnh đã lâu,
trong lòng có chút lay chuyển.Thân là thầy thuốc, cứu người không phải là thiên chức của cô sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn quyết định đi theo y tá đến viện dưỡng lão một chuyến.
Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.
"Tổng giám đốc, bên viện dưỡng lão vừa mới truyền đến tin tức. Nói thấy cô Ôn đột nhiên đi qua bên đó.”
“Cậu nói cái gì? Cô ta đi qua đó làm gì?”
Hoäc tư Tước đang vùi đầu tập trung vào công việc, bỗng nhiên nghe tiểu Lâm tới báo cáo, ngón tay thon dài gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, đôi mắt sắc bén kia nhìn về phía tiểu Lâm!
Lâm Tử Dương gật đầu: "Đúng vậy, đột nhiên đi qua bằng xe của bệnh viện thành phố, không biết xảy ra chuyện gì? Lão gia đang ở bên đó, ngài xem...”
Trong phòng không một tiếng động, không ngờ hẳn cũng có lúc để tâm trí mình thất thần, không ra lệnh xử lí ngay chuyện này.
Lâm Tử Dương nhìn có chút kinh ngạc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!