“Đúng là một đám phế vật vô dụng!”
Hoäc Tư Tước mắng tên vệ sĩ, vội vàng từ trong bàn làm việc chạy ra.
Ôn Hủ Hủ thấy được, cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Hoắc Tư Tước: "Cô đi theo tôi làm gì? Tôi bảo cô cút cô không nghe thấy sao?”
Ôn Hủ Hủ mở miệng nói: "Không nghe thấy. Hoắc Tư Tước, đã đến lúc này rồi chúng ta tạm thời đừng cãi nhau nữa, tìm con trai trước rồi nói sau, được không?"
Cô sợ hãi, bắt đầu đứng ở phía sau hẳn khẩn cầu.
Cũng đúng thôi, con trai là điểm yếu duy nhất của cô. Nên lúc này đừng bảo cô đi, cho dù có cho người khiên cô đi cô cũng không đi.
Cô sẽ không do dự, bất chấp tất cả để đi tìm con của mình.
Hoäc Tư Tước nhìn cô chằm chằm.
Nhưng đến cùng, hắn vẫn chọn con trai mình. Sau đó, cả hai cùng nhau ra khỏi cửa.
Bên ngoài nhân viên phòng tổng giám đốc còn đang tán gẫu: ".. Chuyện gì vậy?
Tổng giám đốc lại cùng cô gái trẻ đó đi ra ngoài? Rốt cuộc cô gái đó có lai lịch gì?
Không đúng, người phụ nữ này...... có phải thoạt nhìn có chút quen mắt hay không?
Đôi mắt ấy, đôi môi nhạt nhòa ấy...
“Đó không phải là... vợ trước của tổng giám đốc!”
Toàn bộ văn phòng tổng giám đốc như bị động đất...
Mặc Bảo và Hoắc Dận đã bỏ trốn.
Bất quá, bọn nhỏ cũng không có chạy xa, khả năng cao là bọn nhỏ còn ở trong sân bay. Bởi vì bọn nhỏ đang thảo. luận với nhau một chuyện cực kỳ quan trọng!
“Em cảm thấy ba và mẹ nhất định lại xảy ra vấn đề” “ự;
Hoäc Dận ngồi trên sô pha trong quán cà phê, bàn tay nho nhỏ ôm ly sữa nóng tỏ ra rất phiền muộn đồng ý cách nói của em trai.
Quả thật đúng vậy, vì đột nhiên ba cho người đến đón hai đứa nhỏ từ nhà trẻ đưa tới sân bay, lại không thấy em gái cùng nhau đến. Không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn vô cùng tồi tệ.
Giờ thì sao?
Hoắc Dận rất khó chịu, bởi theo trực giác của cậu lần này khẳng định lại là vấn đề của ba.
Nếu đúng là như vậy, Mặc Bảo nhất định sẽ mất kiên nhẫn và không bao giờ muốn để cho mẹ và ba ở bên nhau thì phải làm sao bây giờ? Liệu sau này có phải em trai và em gái theo mẹ không?
Bàn tay nhỏ của Hoäc Dận dùng sức siết chặt Transformers trong tay.
“Hoäc Dận, em nghĩ như vậy không phải là cách. Chúng †a phải tìm cách dạy cho ba một bài học."
Quả nhiên giống như Hoäc Dận nghĩ, Mặc Bảo đã bät đầu nói.
Sắc mặt Hoäc Dận càng thêm tái nhợt, cậu chỉ biết cúi đầu không lên tiếng.
“Hoắc Dận?” “...... Em nói đi" Hoắc Dận yếu ớt gật đầu.
Vì vậy, Mặc Bảo ngồi ở đối diện anh trai bắt đầu lên kế hoạch chỉ tiết.
“Anh xem, ba bảo người đưa chúng ta đến sân bay, nhất định là muốn đưa chúng ta đến một nơi không cho mẹ nhìn thấy, nếu đã như vậy, chúng ta liền dứt khoát lấy đạo người trả lại cho người”
“Cái gì?”
Hoäc Dận lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp ôm chặt lấy người em trai này.
Cậu nhạy cảm cảm nhận được điều mà Mặc Bảo vừa nói không phải chỉ có mình Mặc Bảo mà là cả hai người.
Mặc Bảo không để ý điều này. Khi nghe câu hỏi của anh trai, cậu bé cho rằng anh cậu chưa hiểu vì thế cậu lại giải thích cặn kẽ.
"Chính là nếu ba đã không cho mẹ gặp chúng ta, vậy chúng ta liền dứt khoát liên hợp với mẹ, không cho ba tìm được ba người chúng ta, à không, không đúng, là bốn người, còn có em gái. Chúng ta để cho ba nếm thử cảm giác đi tìm con là như thế nào. Anh cảm thấy được không?"
“Được” Lần này Hoắc Dận rất sảng khoái đáp ứng.
Bởi vì, cậu cũng cảm thấy người ba này nên biết lỗi lầm của mình.
Thế là hai anh em ra khỏi quán cà phê, trong nháy mắt đã đến phòng vé của sân bay.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang ngồi trong xe Hoắc Tư Tước, hai người đang cùng nhau chạy về phía sân bay, bỗng nhiên trong điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
“Thưa bà Nancy, bà vừa mua bốn vé máy bay đến Clear lúc 14:35 chiều.”
Ôn Hủ Hủ kinh người kêu to một tiếng!
Hoäc Tư Tước đang lái xe phía trước nghe được, lập tức mặt xanh mét quay đầu măng một câu: "Cô kêu cái quái gì?"
Ôn Hủ Hủ liền không lên tiếng.
Thật là sốc!
Cô lại vô duyên vô cớ đặt bốn vé máy bay, hơn nữa ba vé còn là vé trẻ em......
Trong lòng Ôn Hủ Hủ sinh ra một loại hoài nghỉ rất hoang đường.
Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của cô lại nhận được một tin nhắn, mà tin nhắn này lại là tin nhắn văn bản bình thường.
“Mẹ, có nhận được tin nhắn đặt vé máy bay không? Con là Mặc Bảo, mẹ nghe con nói, vừa rồi con và Hoäc Dận cùng nhau đặt vé máy bay cho bốn người chúng ta, chúng ta về. Clear, mặc kệ ba.”
“Khụ khụ khụ......”
Ôn Hủ Hủ nhận được tin nhắn liền giật mình kinh hãi, lập tức ho khan dữ dội.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!