"....."
Ôn Hủ Hủ nghe xong, cô cảm giác được toàn thân tối sầm, cả cơ thế như tê liệt ngồi phịch trong xe.
Tại sao?
Tên đàn ông chó này muốn đối phó với cô như vậy sao? Còn đi Malaysia, hẳn muốn sau này không cho cô gặp con nữa sao?
Phải chăng chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra?
Tên cặn bã này, đồ cầm thú!
Ôn Hủ Hủ bị tức giận đến toàn thân phát run, vừa nghĩ đến việc sẽ không bao giờ gặp lại đứa nhỏ, trong lồng ngực lại càng đau đớn giống như là có thứ gì đó đang tách ra.
Cô cảm thấy khó thở.
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Tài xế lái xe nhìn thấy bộ dáng đau đớn không muốn sống của cô qua kính chiếu hậu, sợ tới mức vội vàng hỏi.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới lấy lại chút tỉnh táo!
“Không có gì, tài xế làm phiền anh..... Tôi không đi khu nhà cũ nữa, cho tôi đến tòa nhà Hoắc thị ở trung tâm thành phố”
Cô bò dậy, đôi mắt đỏ ướt đãm nước mắt nhìn chằm chăm phía trước, cố găng nói từng chữ.
Tài xế bị dọa hết hồn, vội vàng đổi hướng đi trung tâm thành phố.
Mười phút sau, tòa nhà Hoäc Thị......
Ôn Hủ Hủ vừa đến nơi, cô lập tức xuống xe nhanh chóng chạy tới trước tòa nhà chuẩn bị lên tầng cao nhất tìm tên đàn ông chó đó kia.
Không ngờ, cô vừa mới tới cửa tòa nhà, một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đột nhiên xuất hiện, đưa tay ngăn cô lại.
“Cô không được đi vào!”
“Tại sao?”
“Bởi vì tổng giám đốc đã dặn dò, từ giờ trở đi, cấm cô đi vào!"
Bảo vệ lạnh lùng nhìn cô nói.
Ôn Hủ Hủ nghe giọng nói đanh thép của tên bảo vệ, trong lòng phẫn nộ đến cực hạn.
Tên đàn ông chó này! Hắn lại còn để cho người ngăn cản cô? Gó phải hẳn bị bệnh không? Hăn cho răng như vậy có thể ngăn cản bước
chân cô muốn tìm lại con sao? Quả thực là nằm mơi
Ôn Hủ Hủ hung hăng nhìn chăm chằm lên tầng cao nhất, xoay người rời đi
Nửa giờ sau, trước cửa cao ốc lại có thêm một người phụ nữ đi tới.
Tuy nhiên, người phụ nữ này mặc một chiếc váy màu đỏ dài đến mắt cá chân, bộ đồ này làm cô ta rất duyên dáng và quý phái. Cô ta đeo kính râm và cầm một chiếc túi được đặt làm riêng trên tay, sự quý phái và sang trọng khiến ai cũng phải ngước mắt nhìn.
Trời ạ, người phụ nữ này là ai?
Thật sự quá xinh đẹp, quáquá có khí chất ....
Bên trong cao ốc đã có không ít người bị hấp dẫn, đừng nói đến nhân viên bảo vệ vừa mới chặn Ôn Hủ Hủ trước đó không lâu
“Cô gái, xin hỏi cô là......”
“Xì!"
Cô ta khinh thường không thèm nói chuyện với tên nhân viên bảo vệ vừa rồi. Người phụ nữ xinh đẹp chỉ liếc tên bảo vệ một cái rồi lạnh lùng bước vào.
Hạng người gì mà cũng xứng nói chuyện với cô?
Người phụ nữ đi vào đại sảnh, nhân viên lễ tân thấy được cũng lập tức chạy ra cung kính nghênh đón.
*Xin chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?” “Tôi tìm tổng giám đốc của các cô.” Người phụ nữ nói thẳng mục đích mình đến đây.
Hơn nữa, lúc cô ta định giải thích ý định của mình còn thuận tiện tháo kính râm trên mặt xuống.
“Trời ạ!"
Ngay lập tức, hội trường trong đại sảnh xôn xao cả lên.
Đây quả thực là một khuôn mặt xinh đẹp, tỉ lệ khuôn mặt của cô ta rất chuẩn, hình trái xoan, nếu tách ra nhìn thì các đường nét trên khuôn mặt có thể đơn giản nhưng khi ghép lại thì giống như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ. Đẹp đến nghẹt thở khiến bất cứ một ai cũng không thể rời mắt.
Đặc biệt là đôi mắt sáng chói như đá quý của cô ta.
Dáng dấp cô ta xinh đẹp như vậy lại còn mang theo túi xách hàng hiệu.
Nhân viên lễ tân lập tức thông báo cho tổng giám đốc, sau đó tự mình dẫn cô đi thang máy.
“Thưa cô, phòng làm việc của tổng giám đốc chúng tôi ở tầng trên cùng, cô đi lên là có thể nhìn thấy ngài ấy"
“Được, cảm ơn”
Người phụ nữ xinh đẹp cũng rất có lễ độ, cô ta lễ phép cảm ơn rồi đi vào thang máy.
Tuy nhiên, sau khi bước vào, cửa vừa đóng lại, cô ta liền thu lại dáng vẻ tao nhã uy nghiêm vừa rồi, nhìn chăm chăm vào thang máy đang đi lên tới tầng cuối cùng.
“Chơi với lão nương? Lúc lão nương là thiên kim đại tiểu thư, các người còn không biết mình ở trong cái xó xỉnh nào uống gió Tây Bắc đâu! Hoäc Tư Tước, anh chờ đấy cho tôi!”
Ách.....
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!