Nhưng lúc này, tên đàn ông chó này bỗng nhiên lại dừng lại: "Đưa đi rồi?”
“Hả?" Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu, hoảng sợ chớp chớp mắt: "Đúng vậy, tôi đã đưa đi...”
“Được, tôi có thể cho nó vào học tại nhà trẻ đó, nhưng học phí cô tự chịu.”
Không ngờ người đàn ông này lại đồng ý.
Ôn Hủ Hủ nhất thời mừng như điên, đã quên không lâu trước hai người còn xấu hổ như thế nào, cô lập tức kích động đứng sau lưng người đàn ông: "Có thể có thể! Tôi có. thể tự chịu. Anh nói đi, bao nhiêu? Tôi sẽ lập tức đưa tiền cho anh!”
Cô hồi hộp, chờ người này báo cho cô một con số.
Mấy năm nay cô vẫn tiết kiệm được một ít tiền, cô tin rắng việc cho con gái mình đi nhà trẻ sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng cô không ngờ rắng sau khi tên chó chết kia đứng đó trịch thượng liếc cô một cái, phun ra một con số: "Một triệu!"
“Anh nói cái gì? Một triệu!”
Đôi mắt hạnh ngập nước của Ôn Hủ Hủ lập tức trợn tròn!
Đi mmột nhà trẻ cần đến một triệu?
Hăn đang đùa gì vậy? Ngay cả những trường đại học tốt nhất ở nước ngoài cũng không cần nhiều tiền như vậy, dựa vào cái gì mà một nhà trẻ rách nát phải đắt như vậy? Ăn cướp à?
Tên khốn này vốn là nhìn cô không vừa mắt, thêm nữa hẳn lại nghĩ răng Nhược Nhược không phải con hän. Hăn là người thù dai, hãn không thu tiền của cô mới lạ đấy.
Ôn Hủ Hủ trở về phòng, cô định xem trên người mình rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền?
Sau khi cô lấy thẻ ngân hàng ra kiểm tra, phát hiện con số trong thẻ chênh lệch rất xa, mới chỉ có bốn mươi vạn, cách một triệu còn một khoảng rất lớn
Giờ thì sao? Không đủ tiền, chẳng lẽ không cho con gái đi nhà trẻ sao?
Không thể nào!
Ôn Hủ Hủ vừa nghĩ đến ánh mắt mà con gái nhìn mình vào buổi sáng, cô liền trở nên lo lăng. Vì thế cô dứt khoát ngồi xuống cầm điện thoại di động lên nghĩ cách xem có thể xoay sở được số tiền còn lại hay không.
Kết quả, cô vừa nhìn, quả thật cô đã tìm được một người.
Kiều Thời Khiêm!
Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoäc Thị
Lâm Tử Dương sau khi họp xong trở về, mới nghe tin Ôn Hủ Hủ sau khi xuất viện trực tiếp vào ở trong Vịnh Thiển ThủyThủy, anh ta đang uống một hớp nước vào trong miệng lại lập tức phun ra!
“Anh nói cái gì? Cô...... cô Ôn vào ở trong nhà tổng giám đốc?”
“Đúng vậy, không phải anh bảo người đưa cô ấy vào sao? Anh ngạc nhiên như vậy làm gì?”
Người nói chuyện phiếm với Lâm Tử Dương, chính là người lúc trước Hoắc Tư Tước giao cho việc thanh toán viện phí cho Ôn Hủ Hủ.
Lâm Tử Dương lại nghẹn họng.
Anh ta bảo người đưa cô gái kia đến nhà tổng giám đốc. lúc nào? Anh ta ăn phải mật báo gan hùng sao? Dám làm chuyện như vậy!
Lâm Tử Dương nhanh chóng uống thêm một ngụm nước để trấn áp cơn sốc của mình.
“Vậy bây giờ thì sao? Họ vẫn ổn chứ?"
"Không sao, có thể có chuyện gì chứ? Tôi thật sự rất tò. mò, cô Ôn này thật sự là vợ cũ của tổng giám đốc sao? Trợ lý Lâm, tin tức này chấn động quá, tổng giám đốc của chúng †a kết hôn từ lúc nào? Vị hôn thê của ngài ấy không phải là cô Cố sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một cô vợ cũ?"”
Người thư ký nhỏ rất phấn khích đề tài này nên muốn moi thêm thông tin.
Mọi người trong công ty đều đã biết tin tức này, lần trước vụ bắt cóc Mặc Bảo ầm ï lớn như vậy. Hoắc thị thậm. chí còn điều động máy bay trực thăng và lính bản tỉa.
Không thể nào họ không biết được. Hơn nữa, còn đột nhiên từ đâu xuất thêm một tiểu thiếu gia giống như đúc với thiếu giá Hoäc Dận? Ngay cả một kẻ ngốc cũng sẽ phát sinh ra nghỉ vấn.
Tuy nhiên, Lâm Tử Dương không muốn trả lời vấn đề này, bởi vì anh ta biết sau lưng mà bàn tán chuyện riêng tư của BOSS là tội lớn!
Lâm Tử Dương tập trung vào công việc của mình
Nhưng anh ta không ngờ rắng anh ta không muốn thảo luận về vấn đề này thì nữ tám của câu chuyện đột nhiên tìm đến cửa.
“Là cô Cố, nhìn xem, cô ấy tới rồi”
Ừ, đúng là cô ấy đã tới. Mấy ngày rồi cô ấy không xuất hiện, tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ không tới nữa."
"Làm sao có thể? Dù sao cô ấy vẫn là chính cung. Mặc dù vợ cũ ở đâu đột nhiên xuất hiện, nhưng chẳng phải tất cả đã là quá khứ sao? Chỉ có kẻ ngốc mới không tới. Vị trí Hoäc phu nhân của tập đoàn Hoäc Thị ai mà không mơ ước cơ chứ?