Thăng bé chỉ mới năm tuổi!
Hai tròng mắt Ôn Hủ Hủ buông xuống, nước mắt tủi thân rơi lộp bộp.
Hai anh em bối rối! Trở lại Clearl! Không phải chứ, mẹ muốn mang bọn họ rời khỏi nơi này?
Vậy còn Mặc Bảo thì sao? Mặc Bảo lúc này vẫn còn ở vịnh Thiển Thủy.
Còn nữa, nếu cô đi rồi, vậy sau này có phải chỉ còn lại một mình Hoắc Dận không? Cậu sẽ lẻ loi ở đây, không có mẹ, cũng không có em gái và em trai.
Cô không cần cậu nữa sao?
Hai mắt Hoắc Dận đỏ lên, thoát khỏi lòng mẹ, toang chạy đi.
“Mặc Mặc, sao con lại chạy? Quay lại đi, đừng chay!” Ôn Hủ Hủ vội vàng đứng dậy, dät theo con gái bên cạnh đuổi theo.
Có chuyện gì với đứa nhỏ vậy? Sao nghe cô nói đưa chúng về lại Clear thì cậu bé lại bỏ chạy?
Ôn Hủ Hủ có chút không hiểu. Nhưng nếu cô biết đứa con này, không phải là Mặc Bảo, mà là Dận Dận của cô, thì tất cả mọi thắc mắc của cô sẽ được sáng tỏ.
Điều Hoắc Dận không thể chấp nhận nhất, chính là mẹ lại bỏ rơi cậu!
Hôm nay là ba tới đón Mặc Bảo về nhà. Đón chừng lúc ở bệnh viện Hoäc Dận không chọn về cùng hắn mà chọn đi cùng với Ôn Hủ Hủ cho nên khuôn mặt anh tuấn kia vẫn luôn u ám.
Ngay cả khi Hoäc Tư Tước chủ động chào cậu, cậu cũng giữ khoảng cách với hẳn.
Người ba thối tha này cậu không thèm để ý tới. Đến nói chuyện cậu cũng lười.
Mặc Bảo đeo cặp sách nhỏ ngồi ở phía sau xe, mở ra chiến lợi phẩm hôm nay thu được trong nhà trẻ, một bên vui tươi hớn hở bóc ra một que kẹo cho vào mồm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!