“Anh Dận Dận, bây giờ làm sao bây giờ? Mẹ muốn đưa anh đi khám bác sĩ. Lúc nãy em đã bảo anh phải nói nhiều rồi. Anh Mặc Mặc nói rất nhiều, hơn nữa anh ấy còn thích cười. Anh cũng phải giống như anh ấy”
Hoäc Dận: '......” Cậu...... sẽ không.
Cũng đúng, một người quanh năm sinh sống trong căn nhà không có tiếng cười . Người bên cạnh, cũng lầm lì ít nói. Sống trong một môi trường như thế mà có thể phát triển tính cách vui vẻ mới là lạ đó. Muốn cậu nhất thời thay đổi, nào có dễ dàng như vậy?
Hoặc Dận nhíu chặt hay hàng lông mày. “Không sao, vậy thì để họ khám đi!”
“Hả? Vậy sao được? Anh không bị bệnh, chú bác sĩ kiểm tra ra thì phải làm sao bây giờ?”
“Đau bụng”
“Hả? Thế được à? Em nói cho anh biết, trước kia em không muốn đi nhà trẻ, em thường xuyên gạt mẹ nói đau bụng. Oa, anh trai, anh thật sự là quá thông minh.”
Cô bé lại vui vẻ lên, bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm tay anh trai. Trong đôi mắt to như hạt thủy tinh hiện lên sự sùng bái.
Hoäc Dận: '......"
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ bắt một chiếc taxi, dắt theo hai anh em lên xe.
Thật ra, bản thân cô cũng là bác sĩ, đứa nhỏ có đau đầu nóng sốt gì gì đó cô đều có thể nhìn ra. Nhưng có đôi khi bởi vì làm mẹ nên cô luôn cẩn thận hơn.
Cô nhất định phải dẫn cậu đến bệnh viện lớn lấy máu làm xét nghiệm, hoặc là dùng thiết bị y học hiện đại kiểm tra mới yên tâm. Cô không dám trực tiếp khám cho con.
Suốt quãng đường đi Ôn Hủ Hủ có chút lo lắng, ôm đứa con "Bị bệnh" vào trong lòng.
Còn Hoäc Dận thì sao?
Cậu chưa từng được mẹ quan tâm, ôm ấp như vậy. Lúc này được vùi ở trong lòng mẹ, càng không muốn động đậy, còn Nhược Nhược ngồi bên cạnh thì vô cùng ghen tị hành động này của hai người.
"Mẹ, mẹ còn có một đứa con nữa?” “Hả? Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không hiểu ý của con gái mình. Cho đến một lúc sau, cô bé cũng chui vào trong lòng của cô, lúc này cô mới hiểu được.
“Nhược Nhược, con đừng lên đây. Anh trai bị bệnh, sẽ lây bệnh cho con đó.”
“Không sao đâu, anh trai sẽ không lây bệnh cho Nhược Nhược”
Nhược nhược mới không tin những lời này của mẹ, rõ ràng anh trai đang gạt người, anh trai không có bệnh gì cả, anh trai chỉ muốn độc chiếm mẹ mà thôi.
Tất nhiên cô bé cũng muốn được mẹ ôm vào lòng giống như anh trai.
Cũng may, từ nhà trẻ đến bệnh viện cũng không xa lắm. Ngồi hơn khoảng mười phút là đến bệnh viện. Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ xuống xe, vào bệnh viện.
*Y tá phiền cô... Ôn Kỳ Mặc khám ở khoa nhi”
“Khoa nhỉ? Hiện tại Khoa nhỉ có rất nhiều người, cô có muốn đăng ký khám chuyên gia cho cậu bé không? Không. cần xếp hàng dài thế này” Y tá đăng ký cầm thẻ đăng ký Ôn Hủ Hủ đưa qua, thuận miệng hỏi một câu.
Vậy là tốt rồi, không có gì quan trọng hơn việc khám bệnh cho đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ đăng ký khám chuyên gia, sau đó cầm tờ giấy đăng ký đi lên tầng 9.
Vốn Hoắc Dận từ sau khi hạ quyết tâm giả bộ đau bụng, vẫn luôn rất bình tĩnh. Nhưng bỗng nhiên đi theo mẹ tới phòng. khám đặc biệt này, sắc mặt cậu hơi thay đổi, dừng lại không chịu đi nữa.
“Mặc Mặc, sao con không đi?”
“Không đi!"
Hoäc Dận dùng sức giấy khỏi tay mẹ, co cẳng bỏ chạy.
“Này, con đi đâu vậy? Mặc Mặc, con chạy đi đâu vậy?” Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vội vã gọi to.
Cũng chính lúc này, trên hành lang của phòng khám đặc biệt, một bác sĩ già tóc hoa râm mặc áo blouse trẳng đi tới. Sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy trước mặt mình.
“Hoäắc tiểu thiếu gia? Sao cậu ấy lại tới đây?”
“Hả, đó là Hoäc tiểu thiếu gia sao?”
“Đúng vậy, mau ngăn cậu ấy lại, ôm lại đây. Có phải lại xảy ra chuyện gì không? Ba cậu đâu? Mau đi liên lạc.”
Sau đó lão bác sĩ này chỉ huy các bác sĩ đi theo bên cạnh đuổi theo Hoäc Dận.
Trong một tích tắc, cô nhìn chăm chăm những người đang đuổi theo mình. Đầu ong ong, giống như có thứ gì đó đang nổ tung. Tất cả đều trở nên trống rỗng.
Trời ạ, sao cô lại quên mất điều này?!
Bệnh viện này là bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố A. Sức khỏe Hoắc Dận vốn không tốt, chắc chắn cậu bé đã không ít lần ra vào nơi này. Hơn nữa, với quyền thế của Hoäc gia hắn nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất ở đây để điều trị.