Người đàn ông cao gầy ngã phịch xuống nền bê tông, thân thể như túi vải rách co quắp vài cái, chân vừa đạp, mắt nhắm lại, máu đỏ sậm từ dưới đầu chậm rãi chảy ra.
Trong sân chó điên cuồng sủa không ngừng.
Người đàn ông đầu trọc lợi dụng sự hỗn loạn muốn chạy trốn, cảnh sát vội vàng xông tới đẩy người đàn ông xuống đất, đoạt lấy bức tranh, còng tay hắn lại.
Tô Ngọc Như vẫn bám tay trên khung cửa sổ, nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư nổ súng.
Kết hôn với hắn được ba năm, cô không biết hắn biết dùng súng và còn dùng một cách rất thuần thục.
Mới vừa rồi còn trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, súng bắn nhanh một chút, chậm một chút, nghiêng một chút, đối với cô nó đều là vết thương trí mạng.
Cố Cửu Tư bỏ súng xuống, chân rảo bước về phía cô, ôm cô từ trên bệ cửa sổ xuống.
Hắn cẩn thận giúp cô xử lý vết thương trên cổ, ôm chặt cô vào trong lòng, dùng đầu ngón tay hơi mát lạnh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, giọng ấm áp hỏi: "Sợ sao?"
Tô Ngọc Như tỉnh lại 'ừ" một tiếng.
Vừa rồi cô còn tưởng là mình sắp chết, không ngờ lại thoát chết. Tim cô đập bình bịch, tai ù đi, tiếng súng vẫn inh ỏi vang trong đầu.
Toàn bộ quá trình giống như đóng phim vậy. Cơ thể cô sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Bức cổ hoạ được cảnh sát thu gom cẩn thận, cho vào túi bảo vệ rồi cất vào hộp sắt.
Tô Ngọc Như phối hợp với cảnh sát để hoàn thành biên bản và lên xe Cố Cửu Tư.
Cho tới bây giờ, chân cô còn yếu và đầu gối tê liệt....
Bóng đêm đen nhánh, con đường nhỏ hẹp. Tài xế lái xe về thành phố.
Tô Ngọc Như bị Cố Cửu Tư ôm vào trong ngực. Hắn vuốt sống lưng, an ủi cô: "Không sao, không sao, đừng sợ."
Ngực hắn rất ấm, Tô Ngọc Như theo bản năng rúc vào ngực hắn, trong lòng vừa đau vừa chua xót, còn có chút ngọt.
Hắn đối với cô vẫn còn chút tình nghĩa. Thấy phản ứng của cô, Cố Cửu Tư càng ôm cô chặt hơn, giọng nói dịu dàng ghé vào tai cô, có chút quở trách: "Có
chuyện sao không gọi điện thoại cho tôi?"
Cổ họng hắn nghèn nghẹn, cằm dựa vào đầu cô, tay nắm eo cô, nhỏ giọng nói: "Nhỡ em xảy ra chuyện thì sao?"
Tô Ngọc Như hơi giật mình. Lúc này, cô cảm thấy hắn quan tâm đến cô nhiều hơn cô nghĩ. Cô giơ tay, chậm rãi ôm eo hắn, mặt vùi vào cổ hắn.
Hơi ấm của anh khiến cô cảm thấy thoải mái.Trong lòng cô có một dòng điện ấm áp dâng trào, vành mắt cô dần dần ửng đỏ.
Đi được nửa đường, điện thoại của Cố Cửu Tư reo.
Hắn nhìn một cái rồi cúp máy.
Tô Ngọc Như trực giác đó là Sở Tỏa Tỏa gọi tới. Không lâu sau, điện thoại của tài xế cũng vang lên.
Sau khi nghe máy tài xế nói vài câu, đưa điện thoại cho Cố Cửu Tư: "Cố tổng, Sở tiểu thư gọi điện thoại."
Cố Cửu Tư nhận lấy điện thoại di động hỏi: "Có chuyện?"
Giọng nói Sở Tỏa Tỏa lộ ra nóng nảy: "Anh Cửu Tư, anh tìm được chị Tô Ngọc Như rồi sao?"
"Tìm được."
"Chắc chị ấy bị doạ sợ bị phải không? Anh cứ ở cạnh chị ấy đi, mấy ngày nay không cần tới thăm em."
Cố Cửu Tư nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Tô Ngọc Như nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của 2 người, sự ấm áp cũng biến mất.
Không ly hôn, hắn vẫn là chồng của cô, muốn chồng ở bên mình lại phải dựa vào thứ ba người bố thí, đây là làm nhục cô.
Cô nhẹ nhàng đẩy ra tay Cố Cửu Tư ra, ngồi sang một bên. Nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô thấy trong cửa kính xe là hình bóng mình và hắn, cô cười lạnh.
Sự tốt đẹp vừa rồi, đều là ảo giác. Đúng vậy, đều là ảo giác của cô.
Xe lái vào thành phố. Tô Ngọc Như nói với Cố Cửu Tư: "Đưa tôi về nhà đi, bên bà nội nhờ anh mượn cớ giúp tôi."
Cố Cửu Tư yên lặng chớp mắt: “Được."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!