.Mười phút sau, Cố Cửu Tư trở lại.
'Hắẳn ngồi xuống bên cạnh Tô Hoạ, giơ tay lên xoa đầu cô, giọng nói ấm áp: ““Tỏa Tỏa có bệnh, không chịu nổi kích thích, đừng so do với cô ấy."Tô Hoạ mím môi, không lên tiếng.Cô đã nhiều lần nhịn Sở Toả Toả, nhưng hôm nay cô đã phản kháng lại, trong. mắt Cố Cửu Tư thì lại là so đo.
Cái chữ "nhịn" này như cắm vào tim một con đao, nó đau thế nào chỉ có người “nhịn” mới rõ ràng nhất.
Hai năm trước Cố Cửu Tư động một chút là nổi giận, đập đồ, cô cũng có thể nhịn, mới đầu là vì báo ơn, sau này là vì yêu anh.
Sở Tỏa Tỏa là cái thá gì mà cô phải nhẫn nhịn cô ta?
Tô Ngọc Như càng nghỉ càng tức giận, môi mím chặt, sắc mặt âm trầm,
Cố lão phu nhân phát hiện không đúng, vỗ vỗ vai cô, trợn mắt nhìn Cố Cửu Tư, cảnh cáo: "Ngọc Như cũng là tiểu cô nương, chỉ lớn hơn Sở Tỏa Tỏa một tuổi, dựa vào cái gì mà bắt Ngọc Như nhịn cô ta? Sau này cháu xử lý quan hệ với cô ta xong mà để cho Ngọc Như tức giận bà sẽ đánh cháu, hừ."
Cố Cửu Tư kéo vai Tô Ngọc Như, ngắm mặt cô, trêu ghẹo nói: "Đây là tiểu cô nương nhà não vậy, tức đến nỗi mặt có hai cái bánh bao rí
Tô Ngọc Như liếc hắn một cái.
Cố Củu Tư cười nhẹ ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, đừng tức giận. "
Hắn nắm tay bị thương của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: "Tức giận sẽ ảnh hưởng đến vết thương đó."
Cố lão phu nhân thấy vậy cũng tới dỗ: "Ngọc Như, đừng, tức giận.
Sau này nó nà bắt nạt cháu, cháu cứ nói với bà, bà giúp cháu dạy đỗ nó.
Cũng không còn sớm nữa rồi, hai đứa mau về nghỉ đi."
Được hai người đỗ như vậy Tô Ngọc Như cũng không giận nữa.
Cô nhẹ nhàng đẩy Cố Cửu Tư ra, đảo mắt nhìn phòng ệnh một vòng, thấy có người giúp việc đang đứng bên giường, nhẹ nhàng nói: "Bà nội, bà dưỡng bệnh cho tốt nhé, ngày mai cháu lại tới thăm bà."
Bà nội hòa ái cười nói: "Được, được, đừng quên chuyện cháu đồng ý với bà."
Tai Tô Ngọc Như hơi ửng đỏ: "Vâng."
Cô đứng lên, cầm túi, cùng Cố Cửu Tư sóng vai đi ra phòng bệnh.
'Ra cửa Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm tai cô đang đỏ lên: "'Cô đồng ý với bà nội cái gì? Sao tai đỏ như vậy."
Tô Ngọc Như nhẹ giọng nói; "Bà nội muốn chúng ta sinh một đứa bé."
Cố Cửu Tư cười nhạt: "Bà nội muốn có cháu đến ngốc
Năm ngoái tôi mới đứng lên được mà bà đã giục sinh em bé, âm thẩm giục tôi rất nhiều lần, bây giờ lại tới giục cô.
Trước đó vài ngày còn để hai chúng ta ở nhà cũ, nghĩ đủ phương pháp muốn chúng ta sinh con."
Tô Ngọc Như có chút thất thần, không trả lời. Hai người đi vào thang máy xuống lầu. Lên xe, tài xế cho xe chạy.
Cố Cửu Tư nghiêng đầu nhìn Tô Ngọc Như, khóc miệng. lộ một nụ cười, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Cô muốn sinh con sao?"
Tô Ngọc Như nghiêm túc suy nghĩ một chút: " Bây giờ mà sinh con thì khá mạo hiểm, anh cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Cố Cửu Tư tối : "Cô không muốn sinh con, hay là không muốn sinh ra đứa con cửa tôi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!