Tô Ngọc Như dừng một chút, đứng lên lhoác tay anh, cười nói: "Chồng, chúng ta không ly hôn, có được không?"
Cố Cửu 'rư hơi đơ vài giây, cúi đầu nhìn cô, mặt tràn đầy ý tứ không hiểu gì.
Tô Ngọc Như ôm eo hắn, nhón chân lên, nói nhỏ bên tai hắn, "Đồng ý trước đã."
Cô nói với hắn nhưng ánh mắt lại nhìn Sở Tỏa Tỏa.
'Tính tình đạm bạc vô tranh, cứng rắn nay lại bị bức ra ý chí chiến đấu.
'Yêu hay không đã không còn quan trọng, cô chỉ muốn thắng Sở Tỏa Tỏa.
Gô muốn cho cô ta biết thanh mai trúc mã thì sao nào? Yêu nhau mười mấy năm thì sao? Đều là quá khứ rồi. Cô mới là vợ của hắn.
Cố Cửu Tư liếc mắt nhìn Sở Tỏa Tỏa đang khóc lóc, nhạt nho “ừ” một tiếng.
'Tim Tô Ngọc Như thình thịch, cô nắm tay hắn, vừa rồi cô sợ hắn sẽ từ chối.
Cầm chốc lát, Cố Cửu Tư muốn rút về, Tô Ngọc Như dùng sức nắm chặt, không để cho anh rút ra.
Sở Tỏa 'Tỏa nhìn chằm chẳm tay hai người đang nắm chặt nhau, nước mắt ào ào chảy ra.
Cô ta che miệng, nghiêng đầu chạy ra ngoài. Cố Cửu. Tư nói với Tô Ngọc Như: '"Tôi đưa cô ấy về phòng bệnh.
Cô ấy bị trầm cảm, chạy ra ngoài như vậy rất dễ xảy ra chuyện."
"Tôi đi với anh."
Cố Cửu Tư hơi nhăn mày,: "Tô Ngọc Như, hôm nay. em sao vậy?"
"Anh là chồng tôi..."
'"'Tôi chưa nói không phải." Thấy hai người muốn gây gổ, Cố lão phu nhân vội vàng mở miệng nói: "Hai người đi cùng chứ."
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, thấy Sở 'Tỏa Tỏa đang đứng chờ thang máy, tay che miệng, im lặng khóc, bả vai run run, đáng thương cực kỳ.
Người bên cạnh tỏ mò nhìn cô ta.
Cố Cửu Tư sải bước di tới, lấy khăn tay ra đưa cho cô ta, giọng nói địu đàng: "Lau nước mắt đi."
'Tô Ngọc Như đứng lại, xa xa nhìn mình chồng quan tâm tỉ mỉ bạn gái cũ, trong lòng khó chịu như kim châm.
Sở Tỏa Tỏa nhận lấy khăn tay, nhìn Tô Ngọc Như đảng xa, thút thít nói: "Anh Cửu Tư, anh mau cùng Tô Ngọc Như về di, nếu không chị ấy sẽ lại giận."
Cô ta cúi đầu nhìn tay mình, nói nhỏ: "Em sợ chị ấy hiểu lẩm lại giận cá chém thớt, tay trái em hỏng rồi em. không muốn mất cả tay phải."
Mặc dù cách không gần, nhưng trên hành lang.
không nhiều người, Tô Ngọc Như nghe rất rõ.
Cô lần đầu tiên gặp phải thứ người như vậy, vài ba lời là có thể đem cứt chụp lên đầu người khác.
Khó trách Cố Nam Âm nói cô ta từ đã nhỏ mọn, mưu hèn kế bẩn, đúng là không sai, giờ cô mới được lĩnh hội đủ.
'Tô Ngọc Như lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư, muốn nghe xem hắn nói gì. Yên lặng một lúc, Cố Cửu Tư lên tiếng: "Không phải Tô Ngọc Như tìm người làm, anh hiểu cô ấy, cô ấy là người rất tốt,"
'Tô Ngọc Như xoay người di. Lời Cố Cửu Tư vừa nói làm cô đễ chịu đôi chút.
Cô sợ nghe tiếp nữa sẽ lại đau lòng.
"Trở lại phòng bệnh, Tô Ngọc Như an tĩnh ng: xuống mép giường.
Người ngồi ở nơi này, nhưng tâm lại treo trên người Cố Cửu Tư, không ngừng suy đoản hai người họ đang làm gì?
Cổ lão phu nhân thấy cô thất hồn lạc phách, đau lòng kéo tay cô: "Ngọc Như à, cháu mau sinh một đứa bé đi, có con rồi hôn nhân của hai đứa sẽ ổn định hơn.
Đứa trẻ là mấu chốt quan trọng nhất, nó có thể buộc chặt hai đứa lại với nhau."
Trong lòng Tô Ngọc Như ngũ vị tạp trần.
Hai năm trước khi kết hôn, thân thể Cố Cửu Tư không tốt, không thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Sau khi chân khỏi, có thể thực hiện nhưng anh đều sử dụng các biện pháp an toàn, cô không có cách nào mang thai.
Bên cạnh đó, sau khi sinh một đứa bé thì hôn nhân bấp bênh này có thể vững chắc hơn sao? Nhưng một khi ly hôn thì đứa bé chính là người tổn thương nhất, cô cũng chỉ có một mình mẹ nên cô hiểu rõ nỗi đau đó.
Nhưng khi nhìn ánh mắt tràn đẩy hi vọng của bà nội, Tô Ngọc Như lại không đành lòng khiến bà thất vọng, nhàn nhạt cười: "Vâng ạ, cháu sẽ cố gắng."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!