Cho đến lúc không nhìn thấy xe Cố Cửu Tư nữa Tô Ngọc Như vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn theo hướng xe biến mất.
Trong lòng có cảm giác không thể nói rõ, có chút buồn bã, lại có chút mất mát.
Gió cuốn lá cây bay lung tung, bay qua người cô rồi rơi xuống đất.Lại đứng một lúc, Tô Ngọc Như mới xoay người trở về nhà ông ngoại.
Cô cầm chìa khóa bước vào căn phòng phía đông, đó là phòng tu bổ cổ họa của ông ngoại, cũng là nơi cô ở lâu nhất khi còn bé. Phòng vẫn còn nguyên dạng, giữa phòng có hai cái bàn gỗ đặc màu đỏ cao đến nửa người, trên bàn xếp một hàng bút, dao cắt móng cừu, khăn lông dê.
Đã mấy ngày không quét dọn, trên bàn có một tầng bụi mỏng.Nhớ tới ông ngoại bị ung thư bao tử mà qua đời sống mũi Tô Ngọc Như lại cay cay, vành mắt đỏ hồng.
"Đây chính là nơi hồi bé em học tu bổ cổ họa sao?" Sau lưng truyền tới giọng nói của Trầm Hoài.
Tô Ngọc Như gật đầu: "Đúng vậy."
Trầm Hoài đi tới bên người cô, giơ tay lên sờ một cái bàn: "Thật bội phục em.
Khi còn bé, ông nội cũng muốn truyền tay nghề cho anh, anh học chưa được một tháng đã bỏ, anh không thể ngồi yên cả ngày, mà nó cũng rất khô khan.
Cái nghề tu bổ cổ họa này không phải người bình thường có thể làm."
Ông nội hắn cũng là người tu bổ cổ họa, cũng rất nổi danh trong nghề. Tô Ngọc Như cười cười: "Năm đó ông ngoại em muốn truyền cho mẹ, mẹ em cũng vậy, bà ấy không thể bình tĩnh học hết được.
Nhưng dù sao cũng phải truyền tiếp nếu không sẽ thất truyền"
"Đúng vậy, nếu học được sau này sẽ rất dễ dàng kiếm sống, nhưng tâm phải tĩnh, ngộ tính tốt, có tính nhẫn nại, kiên trì còn phải chịu khổ."
"Đúng, muốn học cái này không thể vội.
Khi sửa phải từ từ, sửa từng điểm, có lúc phải đến nửa tháng, nếu vội sẽ hỏng."
Trầm Hoài nghiêng đầu nhìn Tô Ngọc Như, ánh mắt ôn nhu:
"Tuổi thơ của em có phải rất khổ cực đúng không?" Tô Ngọc Như cười một tiếng: "Em còn không có tuổi thơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!