"Buổi tối lại tới tìm em."
"Quá xa, hắn còn phải làm việc, không cần." "Vậy em sớm về với tôi đi thôi.
Một cô gái nhỏ ở nơi này rừng núi hoang vu này làm sao tôi yên tâm được? Tay còn bị thương, ăn cơm cũng khó khăn."
Hắn cầm tay bị thương của cô cúi đầu nhìn.T rong lòng Tô Ngọc Như có chút buồn.
Hắn như vậy rất khó để cô từ bỏ ý định với hắn.
Hắn luôn vào lúc cô muốn rời đi lại kéo cô một cái.
Lại luôn vào lúc cô đang mềm lòng, hắn lại đâm cô một dao.Tình yêu đúng là thứ khiến con người đau khổ.
Tô Ngọc Như rút tay về, lãnh đạm nói: "Anh đi đi, buổi tối cũng không cần tới.
Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đây rồi, khi đó không có hắn tôi cũng sống rất tốt mà."
Cố Cửu Tư cầm tay cô: "Cô gái này, bề ngoài điềm đạm dịu dàng thật ra thì sự kiên cường khắc sâu trong xương cốt, tim cũng cứng rắn hơn tôi nhiều."
Tô Ngọc Như khế mím môi.Rõ ràng là tim hắn cứng rắn hơn vậy mà còn nói cô, thật xấu.
Cố Cửu Tư đứng lên: "Tôi đi thật đây, cô không tiễn tôi sao?"
Tô Ngọc Như quay đầu chỗ khác không nhìn hắn, trong lòng khó chịu, muốn cho hắn đi, cũng không muốn để cho hắn đi.
Cố Cửu Tư nhìn cô một lúc, nhấc chân đi ra ngoài.
Ra cửa thấy Trầm Hoài, ánh mắt hắn lạnh xuống, hời hợt hỏi, "Khi nào thì anh đi?"
Trầm Hoài cười một tiếng: "Mấy ngày nay tôi nghỉ phép, tay Tô Ngọc Như còn phải đổi thuốc, tôi là bác sĩ chăm sóc cô ấy sẽ tốt hơn."
Cố Cửu Tư trầm mặt, ngước mắt nhìn về phía cách đó không xa.Hai người vệ sĩ đang ngồi trên ghế ăn mì ăn liền.
Hắn phân phó: "Hai người ở đây bảo vệ Tô Ngọc Như."
Vệ sĩ vội vàng buông hộp mì xuống, đứng lên trả lời: "Vâng, Cố tổng."
Cố Cửu Tư nhìn về phía thím Liễu đang rửa bát: "Thím Liễu, thím lên xe cùng tôi."
Thím Liễu vội vàng lau tay, đi theo hắn lên xe. Ngồi vào ghế lái phụ, bà bất an vặn ngón tay: "Cố tổng, hôm qua Thiếu phu nhân bảo tôi tắt máy, tôi không dám không nghe lời."
Chân dài của Cố Cửu Tư vắt chéo, cánh tay gác trên cửa sổ xe, lãnh đạm nói: "Không cần sợ, tôi tìm thím là muốn hỏi
cái khác.
Tô Ngọc Như đối với cái người tên Trầm Hoài kia thế nào?”
Thím Liễu cẩn thận suy nghĩ một chút: "Thiếu phu nhân đối với bác sĩ Trầm rất khách khí, vẫn duy trì một khoảng cách, hẳn là không có tình cảm gì.
Nhưng bác sĩ Trầm giống như rất thích Thiếu phu nhân, rất chiếu cố cô ấy.
Camera bệnh viện chính là cậu ấy tìm người xóa, chúng tôi là được cậu ấy lái xe đưa tới.
Cố tổng, có cần tôi nói chuyện hai người là vợ chồng cho bác sĩ Trầm không?"
"Không cần, cô ấy muốn chơi, liền theo cô ấy đi."
"Vâng"
Cố Cửu Tư rút ra một tấm chỉ phiếu đưa cho bà: "Chăm sóc kỹ cho cô ấy, đừng để cô ấy và Trầm Hoài đơn độc ở chung một chỗ."
Thím Liễu tươi cười, nhận lấy chi phiếu: "Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không để hai người họ đơn độc đâu."
"Xuống xe đi." Thím Liễu đẩy cửa ra xuống xe.Tài xế cho xe chạy.
Cố Cửu Tư hạ cửa kính xe, nhìn ra ngoài, không thấy bóng Tô Ngọc Như trong lòng có chút trống rỗng.
Vật nhỏ không có lương tâm, hắn tìm cô cả đêm như vậy mà ngay cả tiễn cũng không tiễn hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!