“Anh ấy đã chết rồi, một người chết không thể nào đánh người khác.
Người đập tay Sở Toả Toả là người khác, còn người đó là ai, tại sao lại trả thù cô ấy, tôi thật sự không biết."
Tô Ngọc Như cố gắng hết sức bình tĩnh, đôi mắt đã ngấn lệ.Cố Cửu Tư nhìn ngôi mộ. Đó là một ngôi mộ tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn. Hình như ngôi mộ có từ mấy năm trước rồi, trước mộ có một bó hoa dại khô héo, trên đất có vài tờ tiền giấy đã cháy xém.
Ngôi mộ đơn sơ tới nỗi chỉ dùng đất đắp lên, ngay cả bia mộ cũng không có. Không nhìn ra là ai.Cố Cửu Tư nhếch môi, nhớ lại lúc trước hẳn từng hỏi A Nghiêu là ai nhưng cô tránh không trả lời.
Sau khi có tấm ảnh bóng lưng của A Nghiêu kia thì cô tìm một ngôi mộ hoang sơ qua loa lấy lệ trả lời hắn.
Cô không biết, lần đầu tiên cô gọi “Anh A Nghiêu” trong mơ hắn đã cho người tới cái thôn nhỏ này âm thầm điều tra A Nghiêu.
Toàn thôn 98 hộ, bất luận là trai gái hay già trẻ, tất cả mọi người đều nhất trí trong thôn không có người nào tên A Nghiêu.
Cho nên ngôi mộ này trong thôn căn bản không thể nào là A Nghiêu. Cô là người luôn chân thành, thành khẩn nhưng hôm nay lại làm trái lại để bảo vệ A Nghiêu của cô.
Trong lòng Cố Cửu Tư rất không thoải mái, tức giận đến nỗi mơ hồ. Hản ngẩng đầu muốn mở miệng vạch trần lời nói dối của cô. Ánh mắt cô chẳng biết lúc nào đã ứa hai hàng lệ, ướt nhẹp nhìn chăm chằm vào ngôi mộ, vẻ mặt bi thương. Cơn gió thổi qua, cơ thể cô đã tàn kiệt sức lực lảo đảo như muốn ngã.
Lập tức trong lòng hắn liền khơi dậy một sự mong muốn bảo vệ cô. Hắn mềm lòng, cơn tức giận cũng giảm bớt.
Hắn giơ tay lên ôm cô vào trong ngực, giọng nói ôn nhu: "Được, tôi không hỏi nữa, em đừng khóc."
Mặt Tô Ngọc Như dán vào ngực Cố Cửu Tư, im lặng khóc. Rất nhhản nơi đó thấm ướt nước mắt, bả vai cô khẽ run.
Cố Cửu Tư âu yếm vuốt ve lưng cô, giọng quở trách mang chút cưng chiều: "Lần sau đi đâu cũng nên nói với tôi một tiếng được không?"
Tô Ngọc Như không lên tiếng. Bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang "ục ục”, ở chốn yên tĩnh hoang dã này tiếng vang lại
rõ ràng hơn. Cố Cửu Tư khẽ cười một tiếng, cho tới bây giờ mới thấy đói.
Tô Ngọc Như chậm nửa nhịp mới phản ứng được.
Cô giơ tay lên dụi mắt một cái, ngửa đầu nhìn hắn: "Là bụng anh kêu sao? Anh đói
"Đúng vậy, từ buổi trưa hôm qua đến bây giờ, một miếng cơm cũng không ăn, có thể không đói bụng sao?"
Hắn khẽ nhếch môi giọng nói có chút uất ức.
“Tại sao không ăn cơm?”
"Cô mất tích, tôi chỉ lo dẫn người tìm cô khắp nơi, nào có tâm tư để ăn cơm?" Tô Ngọc Như không kiềm lòng có chút thương xót hẳn.
Cố Cửu Tư như vậy rất dễ dàng khiến cho Tô Ngọc Như cảm thấy hẳn quan tâm đến cô. Nhưng lần trước cô cũng nghĩ như vậy hắn lại đề nghị ly hôn với cô vì Sở Tỏa Tỏa.
"Chúng ta về ăn cơm đi, có lẽ thím Liễu đã nấu cơm xong rồi" Tô Ngọc Như nhẹ giọng nói.
Cố Cửu Tư hơi dừng lại một chút, “ừ” một tiếng. Hai người cùng sánh vai đi vào thôn.
Về đến nhà.
Trầm Hoài đang ở trong sân, thím Liễu bưng bát từ trong phòng bếp đi ra.Nhìn thấy Trầm Hoài, Cố Cửu Tư đưa tay ra cầm tay Tô Ngọc Như .Tô Ngọc Như muốn rút tay ra nhưng Cố Cửu Tư không cho cô rút tay về.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!