Hoa Kỳ Nhu bị đập trúng thiếu chút nữa ngất đi.
Tay bà theo bản năng bịt mũi, đầu óc trống. rỗng.
Bà ta không nghĩ tới Tô Ngọc Như hiền lành bỗng nhiên ra tay độc ác như vậy, khi cúi đầu xuống thấy bàn tay toàn là máu.
Hoa Kỳ Nhu vừa đau vừa tức, thẹn quá hóa giận, thét một tiếng chói tai xông đến chỗ Tô Ngọc Như.
Thím Liễu vội vàng chạy tới ôm eo bà ta.
Vệ sĩ nghe được động tĩnh đẩy cửa xông vào, kéo Hoa Kỳ Nhu ra.
Cố Cửu Tư cùng trợ lý đi tới, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng liếc Hoa Kỳ Nhu một cái, hẳn quay sang thấy Tô Ngọc Như không sao sắc mặt mới tốt hơn chút.
Hoa Kỳ Nhu che máu tươi chảy ròng ròng ở. mũi, tố cáo với Cố Cửu Tư: "Nhìn đi, đây chính là người phụ nữ tốt trong mắt cậu, nhìn dịu dàng hiền lành nhưng tâm địa ác độc! Cái bình kia thiếu chút nữa lấy mạng tôi rồi!"
Giọng nói Cố Cửu Tư không bình tĩnh: “Tô Ngọc Như luôn luôn trầm tĩnh, điềm đạm, cô ấy động thủ với bà nhất định là bà chọc cô ấy trước."
Hắn nhìn về phía Tô Ngọc Như, giọng ôn tồn hỏi; "Bà ta làm gì em rồi?"
Tô Ngọc Như ngược lại là ngoài ý muốn, không ngờ Cố Cửu Tư sẽ đứng về phía cô, dẫu sao Hoa Kỳ Nhu là mẹ của người hẳn yêu.
'Tô Ngọc Như khẽ mím môi, nhìn sang thím Liễu tỏ ý bảo bà nói. Thím Liễu vội vàng nói, "Thiếu gia, thiếu phu nhân đang đọc sách đột nhiên bà Sở xông vào mắng cô ấy, còn muốn động thủ, may mà tôi cản kịp.
Không đánh được bà ấy lại mắng thiếu phu nhân rất khó nghe, tôi là người ngoài nghe cũng. không chịu nổi.
"Thiếu phu nhân vẫn thờ ơ kệ bà ấy, nghe gần nửa ngày cuối cùng không chịu nổi nữa mới động thủ."
Ánh mắt Cố Cửu Tư bỗng nhiên trở nên lạnh lão, anh nhìn Hoa Kỳ Nhu nói: "Xin lỗi Tô Ngọc. Như”
Hoa Kỳ Nhu kinh ngạc, cho là mình nghe lầm, "Cửu Tư, người bị thương rõ ràng là tôi, xin lõi cũng là cô ta phải xin lỗi.
Cậu nhìn xem cô ta ra tay với tôi ác như thế, chắc chăn tay của Tỏa Tỏa cũng là do cô ta tìm người làm."
'Thần sắc Cố Cửu Tư lạnh lùng, "Tay Tỏa Tỏa bị thương bà đau lòng nên tức giận đến mất khống chế tôi hiểu được.
Nhưng bà không có chứng cứ thì đừng đổ cho Tô Ngọc Như.
'Tổn thương tinh thần cũng là vết thương.
Bà phải xin lỗi vì những lời nhục mạ cô ấy lúc trước."
Giọng anh không lớn, cũng không có cảm xúc gì nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy bị chèn ép.
Hoa Kỳ Nhu có chút sợ hãi, nhưng nếu xin lỗi mặt mũi sẽ mất hết.
Bà ta thẳng lưng nhắm mắt nói: "Cửu Tư, Cố gia và Sở gia hợp tác làm ăn nhiều năm như thế. tôi hy vọng cậu là người biết nhìn đại cuộc, cậu suy nghĩ lại xem người nên nói lời xin lỗi là ai."
Trong lời của bà ta lộ ra sự uy hiếp, Cố Cửu Tư nhìn bà ta một giây, khế nâng mắt, cầm điện thoại bấm số rồi đi ra ngoài, nói với người trong điện thoại: "Mặc Trầm, mẹ kế cậu tới phòng bệnh Tô Ngọc Như tranh cãi vô lý, phiền cậu kêu người tới xử lý một chút."
Sở Mặc Trầm dừng một chút, nói: "Tôi đang ở phòng bệnh của Tỏa Tỏa, lập tức qua liền."
Cố Cửu Tư nhàn nhạt “ừ” một tiếng, tắt điện thoại
Hoa Kỳ Nhu che mũi không ngừng chảy máu, giận đến cả người phát run: "Cửu Tư, cậu có bao che cũng không thể lộ liễu như này, đây là đang giúp đỡ kẻ ác!"
Cố Cửu Tư lười nhìn bà ta, nhấc chân đi tới trước giường Tô Ngọc Như ngồi xuống, sửa lại cổ áo nhăn nhúm cho cô, nhẹ nhàng hỏi, "Có bị thương không?”
Tô Ngọc Như lắc đầu một cái. Cố Cửu Tư lại sờ tay cô: "Tay còn đau không?"
"Khá tốt."