Cởi quần áo ngủ, thay áo sơ mi đàng hoàng rồi rời đi.
Tô Ngọc Như kinh ngạc nhìn cửa phòng đóng lại, lòng tự trọng vỡ tan.
Chỉ mấy tiếng nữa là sáng anh cũng không chịu đợi.
Cho dù thế thân làm thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn kém hơn thanh mai trúc mã... Tô Ngọc Như cười tự giễu một cái, chịu đựng tay đau, xuống giường khóa trái cửa phòng bệnh.
Lần nữa nằm lên trên giường, trong lòng đau đớn.
Cố Cửu Tư đi tới phòng bệnh Sở Tỏa Tỏa. Cô ta mới được chuyển từ phòng giải phẫu về, giờ đang nằm trên giường bệnh, cả người đau đến co quắp, sắc mặt xám trắng, con mắt sưng
đỏ, tiều tụy không ra hình dạng người.
Bốn ngón tay sưng vù, da phần mu bàn tay bị cắt chỉ còn lại rất mỏng, vết thương chẳng chịt, dữ tợn đáng sợ.
Mẹ Sở Tỏa Tỏa bụm mặt khóc không ra tiếng. Ông Sở đứng ngoài hành lang hút thuốc.
Thấy Cố Cửu Tư đến, Sở Mặc Trầm bước tới khách khí nói: "Cửu Tư, đã trễ thế này còn gọi cậu đến, làm phiền cậu rồi."
"Không sao."
Cố Cửu Tư nhàn nhạt nói xong đi tới trước giường bệnh, hơi cúi người nhìn Sở Tỏa Tỏa, nhẹ giọng hô: "Tỏa Tỏa."
Ánh mắt Sở Tỏa Tỏa trống rỗng, nghe được giọng Cố Cửu Tư thì chậm rãi xoay đầu lại, thấy rõ mặt hắn: "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
Cố Cửu Tư khom người ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng võ cánh tay cô ta: "Tỏa Tỏa, kiên cường lên."
Sở Tỏa Tỏa khóc không thành tiếng nói: "Tay em, anh Cửu Tư, tay em hỏng rồi."
Cố Cửu Tư an ủi cô: "Em còn trẻ, có thể tốt lại."
"Sẽ không, xương vỡ thành vụn, các mảnh xương vụn ghép lại mới thành như này, đời này của em xong rồi."
Sở Tỏa Tỏa tuyệt vọng khóc rống lên, khóc tê tâm liệt phế. Cố Cửu Tư nhìn Sở Tỏa Tỏa khóc tê tâm liệt phế, trong đầu
hiện lên hình ảnh lúc ngón tay Tô Ngọc Như bị gấy, ánh mắt cô tuyệt vọng.
Anh rút ra tờ giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho Sở Tỏa Tỏa, địu dàng nói: "Đừng khóc, lạc quan lên."
"Em lạc quan không nổi, hu hu hu....
Không biết an ủi Sở Tỏa Tỏa mất bao lâu, nhưng cô ta vẫn khóc không ngừng.
Cố Cửu Tư có chút phiền não, đưa tay nhìn đồng hồ một cái, đã đi được một tiếng rồi.
Tô Ngọc Như sẽ giận. Hắn trầm tư chốc lát, từ trong ví lấy ra một tấm thẻ để lên †ủ trên đầu giường, nói: "Vừa rồi tới vội quá không kịp mua đồ,
đây là một chút tâm ý của anh, mật mã là 618618.
“Muộn rồi, Tô Ngọc Như vẫn còn ở trong phòng bệnh chờ anh, anh đi về trước."
Sở Tỏa Tỏa nhất thời ngừng khóc, khó tin nhìn anh, giọng khàn khàn mở miệng hỏi: "Anh Cửu Tư, em như vậy rồi mà anh còn đi sao?"