Hôm sau, đêm khuya.
Ngón tay Tô Ngọc Như vẫn rất đau, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại thật vất vả mới ngủ được.
Cố Cửu Tư nằm bên cạnh ôm cô. Điện thoại hắn bỗng nhiên rung lên, sợ đánh thức Tô Ngọc Như, Cố Cửu Tư vội để im lặng, nhẹ nhàng đặt cánh tay cô sang một bên, định đứng dậy ra ngoài.
Ai ngờ mới rút một nửa Tô Ngọc Như đã tỉnh, mở mắt ra nhìn hắn, mắt lim dim buồn ngủ, hỏi: "Sao vậy?"
Cố Cửu Tư chỉ điện thoại, "Nghe điện thoại."Cứ nói ở đây đi, bên ngoài lạnh."Cô quan tâm nói.
Cố Cửu Tư "ừ' một tiếng, sau khi ấn nghe áp lên tai hỏi: "Mặc Trầm, có chuyện gì sao?"
Sở Mặc Trầm anh trai Sở Tỏa Tỏa lễ phép nói, "Xin lỗi muộn như vậy rồi còn quấy rầy.
Nhưng tay Tỏa Tỏa bị người khác cầm búa đập, bốn ngón tay trái gãy xương, tâm trạng rất xấu, khóc nháo muốn gặp cậu.
Bây giờ cậu có tiện không?”
Sắc mặt Cố Cửu Tư thay đổi, ngồi thẳng người hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Hơn hai tiếng trước."Cố Cửu Tư nhíu mày nói, "Tôi lập tức tới."
"Cảm ơn, số phòng bệnh tôi gửi qua tin nhắn cho cậu." "Được."
Để điện thoại xuống, Cố Cửu Tư bắt đầu cởi đồ ngủ, Tô Ngọc Như nhìn là biết Sở Tỏa Tỏa có chuyện.
Thấy dáng vẻ vội vàng như lửa đốt của hắn Tô Ngọc Như có trực giác tối nay anh sẽ không trở lại.
Chắc cũng đi trấn an Sở Tỏa Tỏa giống như cô, nhưng hai người họ tình chàng ý thiếp chắc chăn sẽ thân mật hơn.
Trong lòng Tô Ngọc Như như bị dao đâm.Nhớ tới lời Tiêu Dật nói, lúc cần nũng nịu thì phải nũng nịu, nên nhu nhược phải nhu nhược, nếu không sẽ không tranh được với Sở Tỏa Tỏa.
Bây giờ nũng nịu Tô Ngọc Như làm thế nào cũng không được, yếu đuối còn có thể, dẫu sao yếu đuối là thiên tính của phái nữ.
Cô bỗng nhiên ôm lấy eo Cố Cửu Tư, vùi đầu vào ngực hắn, hiển nhiên là không muốn để hắn đi.