Bà ta kinh ngạc: "Hai chục triệu* mà còn coi thường, khẩu vị lớn vậy? Ba năm trước vì mười triệu đến cả người tàn phế cũng dám kết hôn, giả bộ cái gì chứ."
(*): hai chục triệu nhân dân tệ bằng khoảng 65.875.483.300,00 VNĐ.
Nhắc tới chuyện này, Sở Tỏa Tỏa liền tức: "Mẹ có biết cô ta lên mặt thế nào không? Cô ta cầm chi phiếu ném thẳng vào mặt con nói ba năm trước nếu như không cưới Cố Cửu Tư, chỉ dựa vào hai tay cô ta cũng kiếm được mười triệu dễ dàng."
"Dựa vào hai tay của cô ta?" Mẹ Sở Tỏa Tỏa khịt mũi coi thường:"Chỉ là một người tu bổ cổ họa mà thôi, trâu bò đến vậy ự?"
"Con đã cho người điều tra, ông ngoại cô ta Tô Văn Mại khi còn sống rất nổi danh, cô ta được ông ngoại đích thân dạy bảo."
"Vậy thì sao?"
Mẹ Sở Tỏa Tỏa cười nhạt: "Nếu tay cô ta hỏng rồi, mẹ muốn nhìn xem cô ta còn liều lĩnh thế nào."
Sở Tỏa Tỏa đột nhiên mở to hai mắt, trợn mắt nhìn nàng: "Mẹ, đừng làm bậy!"
Một tuần sau, buổi trưa. Cổ Bảo Trai.
Tô Ngọc Như khóa cửa phòng làm việc lại, xuống lầu đi ăn cơm. Cô đi tới một nhà hàng gọi món cơm tôm, tìm một chỗ ngồi cạnh tường lẳng lặng ăn.
Cô có khí chất ôn nhu trầm tĩnh, da trắng, ngũ quan thanh †ú, ngón tay thon dài nắm đôi đũa gỗ đen, nhai kỹ nuốt chậm, lối ăn vô cùng văn nhã, ở trong nhà hàng hò hét ầm ï đặc biệt nổi bật.
Ăn xong, Tô Ngọc Như cầm túi, thanh thanh nhã nhã di tới cửa, nâng tay phải lên đẩy cửa kính ra.
Cửa kính có chút khó mở, đẩy ra một kế hở, cô dùng tay trái năm tay vịn cửa dùng sức đẩy ra ngoài.
Bỗng nhiên, bên ngoài có một bóng người phi xe như bay tới, phanh một tiếng đập mạnh vào cửa Tô Ngọc Như muốn rút tay về nhưng đã muộn.
Một trận đau tê tâm liệt phế từ ngón tay truyền lên.Cô đau đến sắp ngất đi.
Chân run đứng không vững, cô ngồi xổm trên đất, năm tay trái, nước mắt từng dòng chảy xuống.
Bằng mắt thường có thể thấy bốn ngón tay trái sưng vù lên, xương ngón tay như bị gãy, có máu rỉ ra, nhỏ xuống đất từng giọt đỏ tươi.
Cô bắt đầu thấy chóng mặt thì nghe thấy có người nói xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu."
Thanh âm đàn bà rất cứng rắn, người đó mặc áo màu vàng, đi xe gắn máy.
Người đàn bà đó từ trong túi xách móc ra một chồng tiền để xuống bên chân Tô Ngọc Như: "Tiền này cho cô trả tiền thuốc thang, tôi còn có việc gấp, lúc khác liên lạc được không?"Tô Ngọc Như đau đến nói không ra lời.
Hai mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn tay mình...... cô chịu khổ thức khuya dậy sớm, cố gắng gần 20 năm, toàn bộ những gì ông ngoại dạy đều dựa vào bàn tay để làm.
Từ nhỏ cô đã coi trọng đôi bàn tay hơn mạng sống của mình.
Vậy mà giờ lại thành thế này.
Cả người cô run rẩy, sắc mặt ảm đạm, ánh mắt đau buồn, tuyệt vọng.
Chờ ông chủ cửa hàng nghe được động tĩnh đi tới, người làm Tô Ngọc Như bị thương đã sớm chạy mất dạng.
Ông chủ lái xe đưa cô đến bệnh viện.Khi vừa cầm máu xong, chụp x quang thì Cố Cửu Tư tới.
Cố Cửu Tư mặc bộ vest đen, cà vạt chỉnh chu chuẩn bị mở cuộc họp nhưng nhận được điện thoại nói tay Tô Ngọc Như bị thương, hắn vội vàng ném cho cấp dưới xử lý, vội vàng chạy tới.
Tô Ngọc Như được ông chủ đỡ từ trong phòng chụp x quang ra.
Cô gái nhỏ nhắn, đứng cũng không vững, ánh mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, thất hồn lạc phách.
Cho dù ai nhìn cũng đau lòng. Sắc mặt Cố Cửu Tư khó coi, tiến lên đỡ lấy Tô Ngọc Như, cố nén tức giận hỏi ông chủ nhà hàng: "Là ai làm cô ấy bị thương? Người đâu?"
Ông chủ có chút sợ, giọng nói khẽ run: "Nghe khách hàng nói là một người giao hàng bên ngoài, người đã chạy."
Cố Cửu Tư căn răng, phân phó trợ lý sau lưng "Đi tìm! Đào ba tấc đất cũng phải tìm ra người đó!"
"Vâng, Cố tổng."
Trợ lý có thể cảm nhận được người kia đã chạm tới giới hạn của tổng tài nhà mình nên hắn không dám thờ ơ, lập tức dẫn người đi tìm.
Ông chủ kia cũng không dám trì hoãn, vội vàng đuổi theo trợ lý về nhà hàng phối hợp điều tra.
Kết quả chụp x quang thì phải chờ một lát, Cố Cửu Tư đỡ Tô Ngọc Như tìm một cái ghế ngồi xuống, ôm cô vào trong ngực, ôm dè dặt giống như ôm một đứa bé sơ sinh.
Tay chân Tô Ngọc Như lạnh như băng.
Cố Cửu Tư một tay cởi âu phục xuống, choàng lên cho cô rồi ôm chặt, cằm gác lên đầu cô, thần sắc lạnh lùng.
Sau khi có kết quả chụp x quang hai người đưa cho bác sĩ xem.
Bác sĩ nói ngón giữa và ngón áp út bị gãy xương, cần phải cắt ra, tiến hành giải phẫu phục hồi.
Cố Cửu Tư cho người tìm bác sĩ tốt nhất cho Tô Ngọc Như, Bạch bác sĩ là người mổ chính.Hơn một giờ sau, giải phẫu xong.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!