"Vâng, Cố tổng." Các vệ sĩ cùng đi ra ngoài.
Cố Nam Âm "chẹp" một tiếng: "Nếu muốn chết thì tìm một chỗ không người mà chết, khóc sướt mướt hù dọa ai chứ?"
Ánh mắt Cố Cửu Tư lạnh lùng, trách mắng "Nam Âm, em quá đáng rồi đấy!"
Tô Ngọc Như kéo Cố Nam Âm ra sau lưng, nói: "Anh muốn trách thì trách tôi, Nam Âm làm vậy cũng là vì xả giận cho tôi."
Nhìn Tô Ngọc Như, ánh mắt Cố Cửu Tư dịu dàng lại, từ trong túi lấy ra một tuýp thuốc mỡ nhập khẩu đưa Tô Ngọc Như: "Cái này là từ nước ngoài gửi về. Em dựa theo hướng dẫn mà dùng, vết thương trên cổ sẽ không để lại sẹo."
Tô Ngọc Như nhìn chằm chằm tuýp thuốc kia mà cảm xúc ngổn ngang.
Biết rõ hắn không thương cô, nhưng có khi lại cảm giác giống như còn để ý đến cô.
Rất nhanh, cô cười tự giễu một cái, nếu để ý cô làm sao có thể để chuyện tối hôm qua xảy ra?
Chuyện tối hôm qua khiến cô quá đau đớn. Đau đến mức cô mất đi dũng khí chất vấn.
Cố Nam Âm đưa tay nhận lấy, nhét vào trong tay Tô Ngọc Như, trợn mắt nhìn Cố Cửu Tư nói: "Anh, nếu anh dám phụ lòng
chị dâu, em cũng không nhận người anh này!"
Cố Cửu Tư nhàn nhạt nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng nhúng tay."
"Em chỉ nhỏ hơn chị dâu một tuổi, không phải trẻ con!"
Cố Cửu Tư không để ý tới cô ấy, cầm tay Tô Ngọc Như, giọng ôn tồn nói: "Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì tôi đưa em đi."
Tô Ngọc Như như chạm phải điện, rút tay mình về: "No rÓI.
Cố Cửu Tư nhìn cô, ánh mắt ôn nhu: "Tôi nói chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm, em có tin không?"
Tô Ngọc Như thẳng cổ, giọng nói có chút gấp gáp: "Là tôi tới không đúng lúc, quấy rầy hai người rồi."
Cố Cửu Tư cười, nụ cười có vài phần bất đắc dĩ: "Được rồi, tôi đưa cô về."
Tô Ngọc Như cầm túi đi ra ngoài. Cố Cửu Tư sải chân, rảo bước theo sau, trợ lý đi theo phía sau.
Ra khỏi nhà hàng, đi qua cửa hàng bán hoa, Tô Ngọc Như đẩy cửa đi vào. Đảo mắt nhìn một vòng, cô chỉ một bó hoa hồng trắng nói: "Cho tôi một bó."
Nhân viên hỏi: "Xin hỏi cô muốn bao nhiêu bông?"
Nghĩ đến Cố Cửu Tư tặng Sở Tỏa Tỏa hai mươi bông, Tô Ngọc Như giận dỗi nói: "Hai trăm bông."
Nhân viên cửa hàng ngạc nhiên một chút, cười nói: "Xin chờ một chút."
Thời gian đợi rất lâu, hoa cuối cùng đã gói kỹ thì Tô Ngọc Như mới biết tại sao nhân viên kia ngạc nhiên.
Hai trăm bông hồng và giấy gói phải to gần một mét. Rất lớn, rất nặng. Cô cố hết sức ôm, nhưng rất hả giận, muốn hoa tự mua, tại sao phải đòi người ta? Cũng không phải là không mua nổi.
Cố Cửu Tư cầm thẻ định trả tiền, Tô Ngọc Như đưa thẻ ra nói: "Tự tôi có tiền."
Cô nói rất kiên định. Tiền là cô đi làm kiếm được.
Cố Cửu Tư cười nhạt, biết cô đang tức giận. Trả tiền xong Tô Ngọc Như ôm một bó hoa hồng trắng cực lớn đi ra ngoài. Bó hoa quá lớn khiến thân hình cô trông rất nhỏ, giống như một cành trúc thẳng xinh đẹp lại khí phách.
Cố Cửu Tư đưa tay ra định cầm giúp.T ô Ngọc Như tránh sang một bên, tránh tay anh. Tay Cố Cửu Tư dừng giữa không trung, qua một giây mới chậm rãi thu lại.
Hai người sóng vai đi về phía trước. Nhìn cô ôm bó hoa hồng to đùng, Cố Cửu Tư hỏi: "Cô cũng thích hoa hồng trắng?"
"Không thích." "Không thích còn mua nhiều như vậy?" "ừ"
Đuôi mắt Cố Cửu Tư cong cong: "Không nghĩ tới em lại thích hoa, tôi tưởng rằng em chỉ thích vẽ."
"Tôi cũng là phụ nữ!"
Bình thường thấy cô luôn điềm tĩnh, đây là lần đầu tiên thấy cô tức giận, Cố Cửu Tư cảm thấy có chút vui: "Vậy em thích hoa gì, lần sau tôi tặng em."
Tô Ngọc Như mím môi không nói.Từ nhỏ cô đi theo ông ngoại bà ngoại sống dưới chân núi, thích hoa cúc, bồ công anh, còn có hoa diên vĩ, hoa hướng dương.Cô rất có cảm tình với nhưng hoa nhỏ chất phác này, còn đối với hoa hồng quý giá yếu ớt trong tay không hề có chút cảm giác gì.
Mua nhiều như vậy là vì giận dỗi. Lúc sắp đến Cổ Bảo Trai, Tô Ngọc Như bỗng nhiên dừng bước lại, nói: "Anh không cần đi cùng nữa."
Cố Cửu Tư nhướng mày: "Sợ đồng nghiệp thấy tôi?"
"Sớm muộn cũng ly hôn, không phải sao?"
Giọng cô khẽ run run, tim cũng đang run. Cố Cửu Tư yên lặng chớp mắt, dừng bước lại, yên lặng nhìn bóng người dần dần đi xa, ánh mắt sâu thẳm như biển lặng.
Tô Ngọc Như đi tới cửa Cổ Bảo Trai, gặp ông chủ trẻ trong tiệm, Trầm Hoài. Anh cười một tiếng: "Bó hoa lớn như vậy, bạn trai em tặng à?"
"Không phải, em tự mình mua."
Nụ cười trên mặt Trầm Hoài càng sâu: "Rất nặng phải không, anh giúp em cầm."
Tô Ngọc Như đưa hoa cho anh, mỉm cười nói "Cảm ơn anh"
Trâm Hoài nửa nói đùa: "Em là người đứng đầu tiệm chúng ta, giúp em cầm một bó hoa có là gì."