Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh - Tô Mục Tuyết (tác giả Kiều)

Đầu Triệu Nam Thiên to ra, dùng tay đè ép microphone nói: "Tô Mục Tuyết, cô có ý gì?" 

Tô Mục Tuyết nhún vai, "Cái gì mà có ý gì? Không phải anh muốn phụ trách với tôi sao? Mẹ kế tôi tới tìm tôi hỏi tội, chẳng lẽ anh không nên dũng cảm đứng ra thừa nhận tất cả, nhận hết trách nhiệm lên người mình sao?" 

Giọng nói của Triệu Nam Thiên gần như đã trở nên bất đắc dĩ, "Sao cô trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?" 

Tô Mục Tuyết đưa tay muốn cướp điện thoại, "Anh nói nhảm nhiều như thế làm gì? Rốt cục anh có nhận hay không? Không nhận thì trả điện thoại lại cho tôi sau đó cút đi!". 

Triệu Nam Thiên hít sâu một hơi, trịnh trọng cầm điện thoại lên, "Alo, dì, chào dì!". 

Người ở đầu bên kia điện thoại nghe được giọng nam đã sững sờ trong chốc lát, sau đó giọng điệu càng thêm lạnh lùng, "Cậu là ai?" 

Cho dù cách điện thoại anh vẫn có thể cảm giác được ý lạnh lẽo thấu xương. 

Nhớ tới thân phận của người phụ nữ này, anh cứng rắn nặn ra nụ cười tươi nói: "Cháu là Triệu Nam Thiên" 

"Cậu có quan hệ gì?" Triệu Nam Thiên sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào. 

Cân nhắc tìm từ một chút, lúc này anh mới kiên trì giải thích: "Cháu là bạn của Mục Tuyết" 

Đầu bên kia điện thoại lại im lặng một hồi lâu, sau đó là một trận giận dữ mắng mỏ hệt như kẻ tâm thần, "Cậu... cậu chính là tên bảo vệ kia? Tại sao cậu còn ở đó? Mục Tuyết đầu rồi, mau đưa điện thoại cho nó!". 

Tô Mục Tuyết cướp lấy điện thoại nhạo báng hỏi, "Hiện tại mẹ tin rồi?" Người phụ nữ tức giận, cảm giác như bị làm nhục, "Tô Mục Tuyết, rốt 

cục con muốn thế nào? Tại sao cậu ta lại ở trong nhà con? Con có biết hôm qua mẹ phải tốn miệng lưỡi tới mức nào mới có thể giải thích rõ ràng với nhà họ Ngụy không!" 

Tô Mục Tuyết hỏi ngược lại, "Giải thích, có gì phải giải thích?" "Tô Mục Tuyết, rốt cục con gây sự đủ chưa?" 

Tô Mục Tuyết quật cường cười lạnh, "Chưa đủ, một lát nữa con sẽ đi đăng ký kết hôn với anh ấy!" 

Nói xong cô không để ý tới tiếng rít gào từ đầu bên kia điện thoại mà cúp máy, còn khóa máy quăng điện thoại qua một bên. 

Làm xong tất cả cô như cạn kiệt sức lực. 

Cô thất hồn lạc phách đi trở về phòng khách, cả người có thành một cục trên ghế sofa, ôm hai đầu gối bật khóc. 

Triệu Nam Thiên sững sờ tại chỗ. Anh vốn định rời đi, thế nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến anh không thể động đậy. 

Anh không biết Tô Mục Tuyết bị gì, càng không biết nên an ủi thế nào. Đợi cô khóc xong rồi lúc này anh mới đưa tới tờ khăn giấy tới. 

Tô Mục Tuyết mắt lã chã nước ngẩng đầu, "Những lời anh đã nói trước đó còn tính không?" 

Triệu Nam Thiên cũng không nhớ rõ rốt cục mình đã nói gì, chỉ theo bản năng gật đầu. 

Tô Mục Tuyết hít một hơi thật sâu, "Vậy anh đi thay quần áo đi!" "Để làm gì?" "Tới cục dân chính đăng ký kết hôn!" 

Triệu Nam Thiên kinh ngạc một trận, sau đó mới lắc đầu, "Tôi không tâm tình để đùa giỡn với cô, tôi phải đi làm." 

Tô Mục Tuyết quát lớn, "Anh dám đi!" 

Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, "Bà cô của tôi ơi, rốt cục cô muốn thế nào?". 

Tô Mục Tuyết lặp lại: "Tôi nói đi đăng ký kết hôn với tôi!" 

Triệu Nam Thiên vẫn không coi là thật. Anh đã nghe ra, mới vừa rồi Tô Mục Tuyết chỉ cố ý lấy mình ra làm bia đỡ đạn. 

Về phần đăng ký kết hôn và vân vân hoàn toàn là nói nhảm. Nếu anh tin tưởng thật đó mới là gặp quỷ! 

Tô Mục Tuyết nén giận. Mới bắt đầu đúng là cô đang diễn trò, cố ý muốn chọc giận người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại. 

Kết quả nhìn thấy dáng vẻ không kịp tránh né của Triệu Nam Thiên, óc cô nóng lên, quỷ thần xui khiến hỏi: "Thế nào, anh không dám?" 

Triệu Nam Thiên thành thật nói, "Tôi thực sự không dám" 

Tô Mục Tuyết triệt để nổ tung. Nếu Triệu Nam Thiên dám đồng ý chắc chắn cô sẽ châm chọc khiêu khích anh một phen, sau đó nghênh ngang rời đi. 

Kết quả nghe thấy Triệu Nam Thiên cự tuyệt, cô lại không biết nên tiếp lời như thế nào. 

Cô càng nghĩ càng giận, từ ngữ cũng càng thêm sắc bén, "Triệu Nam Thiên, không phải trước đó anh nói muốn phải phụ trách sao, vì sao bây giờ anh lại không dám nữa?" 

Triệu Nam Thiên nhíu chặt mày, "Cô vốn không thích tôi, hà tất phải hàm oan chính mình?" 

Anh cũng muốn có trách nhiệm, nhưng điều kiện tiên quyết là song phương tự nguyện. 

Khoản tiền trước đó đã vẽ lên một dấu chấm tròn cho mối quan hệ giữa hai người. 

Nếu trong đầu cô coi thường bản thân mình, cần gì phải huyên náo tới mức hai người đều lúng túng? 

"Không cần anh xen vào, tới cùng anh có đi hay không?" Giọng điệu của Tô Mục Tuyết rất hùng hổ doạ người, nhất là khi nhìn thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên, cảm giác vui sướng không cách nào nói rõ đầy rẫy trong lòng. 

Triệu Nam Thiên cũng bị chọc giận, "Cô tưởng ông đây sợ cô?". "Đi, đây là anh nói, đến lúc đó anh cũng đừng kinh sợ!" Tô Mục Tuyết xoay người lên lầu, vẻ mặt lại như đang chế giễu. 

Chỉ chốc lát sau cô đã mang một bộ quần tây áo sơ mi ném từ trên tầng xuống. 

qua vóc dáng Ngụy Bắc Minh vốn gầy yếu, vì vấn đề kích cỡ mà cuối cùng cô không đưa. 

Triệu Nam Thiên thì cường tráng, đáng tiếc âu phục có yêu cầu cực cao với vóc dáng người đàn ông, cưỡng ép mặc vào nhất định sẽ chẳng giống thứ gì. 

Cô vốn còn muốn chế giễu anh, kết quả không ngờ tới bộ đồ tây này lại như được may dựa theo số đo thân thể Triệu Nam Thiên. 

Trước đây anh vẫn luôn mặc bộ đồng phục bảo vệ rộng thùng thình, cô không nhìn ra, lúc này cô mới phát hiện hình thể của người đàn ông này có thể nói là hoàn mỹ. 

Toàn thân không có một chút thịt thừa, vai và ngực tạo thành tỉ lệ tam giác hoàn mỹ. 

Áo sơ mi trắng không cài nút trên cùng, gò má góc cạnh, ánh mắt thâm thúy, lại thêm nơi cằm có vài sợi râu lờ mờ, cả người lộ ra một luồng khí phách lại thêm khí chất sang trọng. 

Nếu không phải người hiểu rõ anh, sợ rằng ai cũng có thể coi anh thành con nhà giàu có phong độ nhanh nhẹn, mà không phải một bảo vệ ca đêm ở tiểu khu Giang Uyển! 

Tô Mục Tuyết cố nén kinh hãi trong lòng, ngoài miệng lại không nể mặt nói móc, "Không ngờ anh còn ra hình ra dáng phết!" 

Sau nửa giờ, ở cửa chính nơi đăng ký kết hôn có hai bóng người xuống xe, thu hút ánh mắt của không ít người qua đường. 

Khí chất và sự xinh đẹp của Tô Mục Tuyết chỉ là một phần, mấu chốt nhất là gương mặt trông như bình thường lại không có chút bất hòa nào của Triệu Nam Thiên trái lại càng khiến hai người có vẻ như bổ sung cho nhau, càng thêm hợp nhau. 

Triệu Nam Thiên nhắc nhở, "Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp." 

Đối với sự chú mục của người đi đường, anh có chút không được tự nhiên, chẳng qua rất nhanh anh đã khôi phục bình thường. 

"Là anh sợ rồi sao?" 

Giọng điệu của Tô Mục Tuyết có chút căng thẳng, ánh mắt cũng có chút né tránh. 

Triệu Nam Thiên không nói chuyện mà ngậm một điếu thuốc đi về phía trước. 

Tô Mục Tuyết do dự một chút, sau đó cũng đi vào theo. 

Đăng ký, điền thông tin, chụp ảnh, kiểm tra tư liệu song phương, không tới mười phút, hai quyển sổ nhỏ đỏ tươi được giao vào trong tay bọn họ. 

Tô Mục Tuyết nhìn giấy đăng ký kết hôn trong tay, thất thần. 

Không có cầu hôn, không có nhẫn kim cương, vậy mà cô lại mơ hồ kết hôn chớp nhoáng với người đàn ông mới quen một ngày? 

Nếu đổi lại trước đây cô có nghĩ thôi cũng sẽ cảm thấy hoang đường, nhưng hôm nay chuyện này lại thật sự xảy ra. 

Tô Mục Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy phiền não. Mới vừa rồi khi giận dỗi với người trong nhà còn có thể sảng khoái, nhưng lúc này phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại sống hết đời với người đàn ông không có tiếng tăm gì này? 

Triệu Nam Thiên không lạ gì với phản ứng của cô, "Đã hối hận?" Tô Mục Tuyết giả vờ cứng rắn nói, "Tôi mới không hối hận!" Triệu Nam Thiên cũng không vạch trần, trực tiếp đi ra cửa. Tô Mục Tuyết đuổi theo mau nói, "Anh chờ một chút!". "Nói đi? Có phải cô muốn đưa ra quy ước ba điều với tôi?" 

Triệu Nam Thiên cũng biết, lấy tính tình cao ngạo của Tô Mục Tuyết, nếu không triệt để chinh phục cô chỉ sợ cô sẽ không thừa nhận mối quan hệ này. 

Anh cũng không vội, chuyện tình cảm không cưỡng cầu được. 

Tô Mục Tuyết không thích mình, mà thật ra anh cũng không quá thích tính khí ỏng ẹo, cao ngạo, tùy hứng, hận không thể giẫm tất cả đàn ông khắp thiên hạ dưới chân trên người Tô Mục Tuyết! 

Chẳng qua anh cũng không có biện pháp nào, ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng đã lấy rồi, lúc này chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy. 

Thấy Triệu Nam Thiên đoán được suy nghĩ của mình, Tô Mục Tuyết cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngoài miệng cô vẫn cứng rắn nói, "Không sai!" 

"Thứ nhất, không được tôi đồng ý không cho phép anh nói tới quan hệ 

giữa chúng tôi với bất kỳ người nào! Thứ hai, không cho phép anh chạm vào tôi!" 

Triệu Nam Thiên lại hỏi, "Vậy thứ ba thì sao?" 

Tô Mục Tuyết không trả lời mà nhướng mày hỏi ngược, "Anh không tức giận sao?" 

Triệu Nam Thiên nói nghiêm túc, "Vì sao phải tức giận? Lúc đầu tôi đã từng nói tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, đây là lời hứa của tôi. Nếu sau này cô hối hận, tôi cũng sẽ không ngăn cản cô rời đi" 

Tô Mục Tuyết oán thầm một trận, thằng này cũng quá uất ức đi? 

"Điều thứ ba tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, chẳng qua Triệu Nam Thiên, anh đúng là loại không có tiền đồ!" 

Triệu Nam Thiên cũng không phản bác, "Có tiền đồ hay không không thể quyết định bằng mồm" 

Tô Mục Tuyết cũng không vòng vo, "Anh yên tâm đi, hôm nay tôi đi đăng ký kết hôn với anh cũng vì chặn miệng người trong nhà. Cho tôi một tháng, một tháng sau tôi nhất định sẽ giải quyết xong chuyện này. Đến lúc đó anh đi đường của anh, tôi đi đường của tôi, chúng tôi không ai nợ ai!". 

Trong lòng Triệu Nam Thiên buồn phiền vô cùng, trên phương diện pháp luật cô đã là vợ anh, không cho anh đụng vào cũng thôi đi. 

Hiện tại cô còn tuyên bố một tháng sau mỗi người một ngả, tới cùng cô có từng nghĩ tới cảm giác của anh không? 

Triệu Nam Thiên càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn, dứt khoát lắc lắc đầu, ném bay những suy nghĩ rối bung này đi. 

"Đi thôi" Tô Mục Tuyết nghe vậy sửng sốt, "Đi đâu?" 

Triệu Nam Thiên đã đi được mấy bước, "Đi ăn cơm trưa, gần đây có một quán cơm, mùi vị cũng không tệ lắm" 

Rất nhanh bọn họ đã đi tới một đường nhỏ vắng vẻ, bên cạnh đều là tiệm ăn nhỏ bẩn thỉu, quần áo của hai người thật sự không khớp với khung cảnh trong đường nhỏ này. 

Cũng không lâu lắm Triệu Nam Thiên đã dừng bước lại. 

Sắc mặt Tô Mục Tuyết rất cổ quái, cô cướp thời cơ mở miệng trước: "Triệu Nam Thiên, anh làm cái quỷ gì vậy, anh không định để tôi ăn cái này 

thật chứ?" 

Triệu Nam Thiên kinh ngạc hỏi, "Ăn cái này thì sao vậy?" "Thế nhưng... Chúng tôi tốt xấu gì..". 

Tô Mục Tuyết không biết nên nói như thế nào, cuối cùng buồn bực tới giậm chân. 

Dầu gì đây cũng là bữa cơm đầu tiên sau khi bọn họ đăng ký kết hôn, cô vốn cho rằng Triệu Nam Thiên sẽ đưa cô đi ăn một bữa tiệc lớn. 

Thế mà lúc này anh lại dẫn cô đi ăn bún thập cẩm cay? 

Cái món như bún thập cẩm cay này, trước đây cô chỉ từng nghe nói trên mạng. Về phần ăn nó? Thực sự là nghĩ cũng không dám nghĩ! 

Tô Mục Tuyết có chút ảo não. Nếu hôm qua mình đồng ý với lời cầu hôn của Ngụy Bắc Minh, chắc chắn anh ta sẽ bao nhà hàng nổi tiếng nhất Tây Đông Châu để chúc mừng. 

Kết quả hết lần này tới lần khác bản thân mình lại chọn tên cực phẩm Triệu Nam Thiên. Đáng tiếc, trên thế giới không có thuốc hối hận. 

Triệu Nam Thiên giới thiệu cho cô, "Thử đi, mùi vị rất không tồi" "Quên đi, tôi không đói, anh tự ăn một mình đi." 

Tô Mục Tuyết cầm khăn tay lót trên ghế, cực kỳ không tình nguyện ngồi xuống. 

Phục vụ nhanh chóng băng thức ăn lên, hai phần ăn nhưng cô không hề có ý muốn động đũa. 

Triệu Nam Thiên cũng không khuyên, tự mình bắt đầu ăn. 

Mới đầu đúng là Tô Mục Tuyết không muốn ăn thật, cô đang suy nghĩ tới chuyện nên tới nơi nào giải quyết chuyện cơm trưa, đột nhiên mùi thơm ngát bay vào trong mũi. 

. Cũng không biết có phải do cô đã đói bụng hay không, thậm chí cô còn cảm thấy mùi của tô bún thập cẩm cay này không hề thua kém món trong nhà hàng Michelin năm sao, khiến cô không kiềm được mà liếm. khóe môi một cái. 

Cô do dự hơn nửa ngày mới hỏi dò: "Cái này... ăn ngon như vậy thật sao?" 

Triệu Nam Thiên bị câu hỏi của Tô Mục Tuyết làm sửng sốt, lẽ nào cô 

chưa từng ăn bún thập cẩm cay bao giờ? 

Chẳng qua sau đó anh đã nghĩ rõ ràng. Nữ thần tổng giám đốc cao cao tại thượng, ngày thường đương nhiên phải đi ăn trong mấy nhà hàng sang trọng, nào có thể ăn mấy món ăn vặt dân chúng thích ăn này. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!