Chương 472
Nếu không phải cố ý, sao cô ta lại sắp xếp hai người đó ở cùng một chỗ chứ?
Bạch Thảo Phương nghi hoặc hỏi: “Em cũng thật là, Triệu Nam Thiên rốt cuộc đắc tội gì với em vậy?”
Đường Bảo Khiết hừ lạnh: “Không đắc tội em, chỉ là em nhìn anh ta lại thấy khó chịu!”
Bạch Thảo Phương nhắc nhở: “Nhưng chị cảnh cáo em, đừng có mà đùa quá đáng, tên Triệu Nam Thiên này không đơn giản đâu.”
“Chị cứ yên tâm, anh ta dám làm gì chứ, em đã cho người điều tra rồi, Triệu Nam Thiên đắc tội một gia tộc của Đông Châu, vẫn còn cần Cửu Vinh chống lưng cho anh ta!”
Không đợi cô ta đắc ý thêm, hình ảnh bên trong màn hình đột nhiên biến mất, chớp mắt một cái, người đàn ông to lớn đã bị Triệu Nam Thiên ném văng ra ngoài.
Sau đó, cả người người đàn ông to lớn run lên ngồi ngất lịm đi.
Đường Bảo Khiết sửng sốt, sau đó há hốc mồm, sao tên Triệu Nam Thiên này có thể như vậy chứ?
Hiện giờ anh chỉ là một bảo vệ nhỏ bé mà thôi, đắc tội lưu manh trên đường, rõ ràng là cần mình giúp đỡ, vậy mà còn dám kiêu ngạo như vậy?
Bạch Thảo Phương đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, lần trước xảy ra xung đột không có ai tận mắt thấy.
Nhưng lần này không giống như vậy, cô ta đã từng giao đấu với Thần Vũ ở sân huấn luyện, dưới tình huống đấu đá trực tiếp, nửa phút còn chưa thể giải quyết được vậy mà Triệu Nam Thiên lại chưa mất tới mười giây?
Cô ta mất hơn nửa ngày mới tiêu hóa được, chẳng trách phía trên giữ kín thân phận người này như bưng, cô ta cũng không điều tra ra được thứ gì.
Nếu như bảo cô ta hình dung, đánh giá về Triệu Nam Thiên, vậy thì chỉ có hai chữ, khó chơi!
Đường Bảo Khiết tìm bộ đàm, chưa kịp phát giận thì Triệu Nam Thiên đã mở miệng trước cô ta.
“Hội võ lần trước, Cửu Vinh các người đứng cuối ở Đông Châu, lúc đó tôi còn cho rằng là do lười luyện tập, bây giờ xem ra là tôi nghĩ sai rồi, hóa ra các người dồn hết tinh lực cho việc đấu đá nội bộ!”
Đường Bảo Khiết thất thanh hỏi: “Sao anh lại biết những điều này?”
Chuyện này, từ trước đến nay vẫn luôn là sỉ nhục lớn nhất với cô ta, cũng là vết sẹo của Cửu Vinh.
Gần nửa năm qua, rất ít người dám nhắc tới chuyện này trước mặt cô ta, thậm chí ngay cả cô ta cũng sắp quên đến nơi rồi.