Chương 227
Còn nếu ông ta chỉ là một người bình thường, để lấy được một cô vợ đẹp, chắc chắn trong tay cũng có rất nhiều tiền.
Thế nhưng ông Vương lại còn muốn ly hôn?
Ông Vương không để cho Triệu Nam Thiên nghĩ nhiều, ông quát lớn: “Triệu Nam Thiên, chúng ta đều là đàn ông, cậu nghĩ thế nào tôi đều biết! Nếu cậu muốn biến Như Nguyệt trở thành tình nhân, trở thành đồ chơi của cầu, không muốn chịu trách nhiệm, tôi nói cho cậu biết, cậu không có cửa đâu!”
Triệu Nam Thiên đứng đó không nói gì, nhưng hai tay từ từ nắm chặt..
Ông Vương vạch trần: “Người vợ mà cậu nói tới, mặc kệ cô ta có đẹp hay không đẹp, nếu cậu có tư tưởng cùng Như Nguyệt ở bên nhau, vậy cậu hãy ly hôn với cô ta đi, cùng Như Nguyệt sống một cuộc sống tốt đẹp! Còn không thì cậu hãy tránh xa con bé một chút!”
“Còn gì nữa không?”
“Còn, cậu đừng tưởng rằng sau khi Như Nguyệt ly hôn, con bé chỉ có hai bàn tay trắng, tôi nói cho cậu biết, tôi có ba miếng đất ở Đông Châu, tất cả đều là đất mặt đường, tiền cho thuê mỗi tháng là mấy trăm triệu, đều muốn để lại cho Như Nguyệt!”
Thấy Triệu Nam Thiên không nói gì, ông Vương tiếp tục nói: “Lấy Như Nguyệt vừa có ngoại hình vừa có tài sản, còn không phải quá xứng với một tên bảo vệ nhỏ bé như cậu sao? Tốt nhất là cậu nên suy nghĩ rõ ràng!”
“Cảm ơn Ông Vương đã có ý tốt, tôi đã suy nghĩ rõ ràng.”
Ông Vương lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Thật sao?”
Triệu Nam Thiên cười tươi, tiến về phía ông: “Đương nhiên là thật sự!”
Vừa nói xong, anh giơ tay lên đấm một đấm ở giữa mặt ông Vương.
Ông Vương cũng có đỡ được một chút, nhưng không bằng Nam Thiên có thân thể khoẻ mạnh, phản kháng được vài cái đã bị anh chế ngự.
Triệu Nam Thiên lạnh lùng nói: “Năm đó Lý Phong cũng là bị ông vừa đe dọa vừa dụ dỗ như vậy phải không? Sao vậy, hại chị Như Nguyệt một lần còn chưa đủ, còn muốn hại chị ấy thêm lần thứ hai sao?”
Ông Vương xoa má: “Cậu có ý gì?”
Triệu Nam Thiên chỉ thẳng mặt ông ta: “Cảnh cáo ông, đừng nói tôi có ý gì với chị Như Nguyệt cả, tôi nói không có gì thì chính là không có gì, không tới lượt ông khua môi múa mép! Ông là loại người không có trách nhiệm, không xứng đáng làm ba của chị ấy, ông là ai mà lại dám nhúng tay vào cuộc sống của chị ấy chứ? Tôi còn nhẹ tay đấy, về sau để tôi gặp lại ông, đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong những lời này, anh quay người rời đi.
Ông Vương cũng không đuổi theo, đứng sửng sờ một lúc lâu, khuôn mặt đang tức giận bỗng nhiên thay đổi, ông nở một nụ cười ẩn ý.