Tô Mục Tuyết vọt tới bên rìa ban công, không cách nào miêu tả được cảm giác trong lòng lúc này, cũng không có vui vẻ sau khi báo được thù, trái lại cô còn cảm thấy ảo não.
Tuy rằng hôm qua cô uống quá nhiều, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Nếu như cô nhớ không lầm, là cô đã chủ động dụ dỗ đối phương. Dường như trong lòng cô có một ngọn lửa khiến cô vô thức muốn hòa tan hết thảy bên người.
Tô Mục Tuyết cảm thấy hẳn đã có người động tay chân vào ly rượu kia.
Chẳng qua ván đã đóng thuyền, hiện tại có nói tới cũng đã trễ rồi.
Cô là người phụ nữ được nhà họ Tô dùng hết toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng ra được. Những năm gần đây cô vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, nửa bước cũng không dám sai lầm chỉ vì vinh quang gia tộc.
Nhưng lúc này đây, cho dù chuyện đã xảy ra nhưng cô có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu người khác sao?
Tô Mục Tuyết lau khóe mắt, ôm vai nhìn lên bầu trời, thầm khuyên mình không thể cúi đầu, nếu cúi đầu vương miện sẽ rơi mất.
Triệu Nam Thiên có chút bất ngờ hỏi, "Cô khóc?"
Anh vốn cho rằng anh sẽ nghe được một tiếng cười lạnh sau khi báo được thù, không ngờ anh lại thấy được gương mặt yếu đuối dưới lớp mặt nạ lạnh bằng kia.
Lẽ nào tất cả không quan tâm, tất cả kiên cường và cứng rắn của cô trước đó đều là giả vờ?
Nghĩ đến đây, anh bỗng cảm thấy đau lòng. Mặc kệ Tô Mục Tuyết kiên cường tới mức nào, bá đạo tới mức nào, nhưng cuối cùng cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ.
Là người phụ nữ đầu tiên của mình! Nghe thấy giọng nói của Triệu Nam Thiên, có kinh ngạc quay đầu,
"Anh... anh không nhảy xuống?"
Triệu Nam Thiên giải thích, "Tôi đã nhảy, sau đó lại leo lên" "Lừa đảo, tên dối trá khốn kiếp, anh là một kẻ nhu nhược!"
Tô Mục Tuyết rất muốn mắng chửi người, thế nhưng gia giáo tốt đẹp khiến từ ngữ của cô nghèo nàn vô cùng, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu như vậy.
Triệu Nam Thiên nhún nhún vai, "Sự thực chứng minh cho dù tôi có làm như vậy cô cũng sẽ không dễ chịu, hơn nữa cho dù tôi có nhảy xuống thật cũng chẳng sao cả
Tô Mục Tuyết vốn không nghiêm túc nghe Triệu Nam Thiên nói, "Tên vô lại anh... tội giết chết anh!"
Cô nhào tới, hai cánh tay điên cuồng đánh đấm lên người Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cô, "Cô đang muốn giết người hay đang gãi ngứa?"
"Tôi..."
Tô Mục Tuyết bị tức không nhẹ, cuối cùng cô há mồm cắn lấy đầu vai Triệu Nam Thiên.
Lực cắn không nhỏ. Rất nhanh giữa răng môi cô đã truyền tới mùi máu tanh nhàn nhạt.
Thấy Triệu Nam Thiên không có phản ứng, cô lui về sau một bước, "Anh không đau?"
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt cô, "Nếu làm như vậy có thể khiến cô thoải mái hơn một chút, tôi có thể nhịn đi".
Anh không thể không thừa nhận, Tô Mục Tuyết đúng là kẻ gây tai hoạ cấp bậc nữ thần. Dù là lúc cô tức giận trông vẫn xinh đẹp tới kỳ cục.
Trái tim Tô Mục Tuyết mềm nhũn ra. Kết quả khi cô thoáng nhìn tới ánh mắt Triệu Nam Thiên, bỗng có cảm giác buồn nôn.
Quả nhiên đàn ông đều là loại động vật suy tính bằng nửa người dưới, anh cũng không ngoại lệ!
"Khốn kiếp!" Tô Mục Tuyết mắng một câu, sau đó giơ chân đá thẳng vào đúng
quần anh.
Triệu Nam Thiên vừa ngăn cản, đồng thời trong miệng anh lại không nhịn được mắng lên: "Đuyt mịa! Cô điên rồi sao?"
Anh thực sự không hiểu nổi người phụ nữ này, vì sao cô trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách vậy?
Tô Mục Tuyết cười lạnh, "Sao anh không chịu đựng nữa?"
Triệu Nam Thiên đen mặt, chịu cái đầu cô, cái đồ chơi này có thể chịu nổi sao?
Tô Mục Tuyết không bỏ qua, đả hết đá này tới đá khác, "Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
"Tô Mục Tuyết, nếu cô còn được đà lấn tới, ông đây sẽ không khách khí với cô nữa!"
Triệu Nam Thiên hơi mất kiên nhẫn, Nê Bồ Tát cũng có ba phần tức giận, anh lại không phải bùn nặn.
Tô Mục Tuyết ngửa mặt lên kêu gào, "Không khách khí? Được lắm, anh có bản lĩnh thì đánh tôi đi!"
Triệu Nam Thiên phiền muộn. Đánh, chắc chắn anh không thể xuống tay được.
Anh dứt khoát đem ôm ngang lấy Mục Tuyết qua tay ném về phía giường lớn sau lưng, coi như cho cô một bài học.
"A!"
Tô Mục Tuyết thét chói tai, tiện tay nắm lấy góc áo Triệu Nam Thiên, kéo cả người anh cùng ngã xuống giường!
Mới bắt đầu đúng là đánh nhau thật, đánh tới khó có thể tách ra.
Nhưng tới cuối cùng cũng không biết chuyện gì xảy ra, vậy mà hai người lại lăn đến cùng một chỗ.
Hai người vốn có tâm sự riêng bắt đầu điên cuồng dây dưa, quần áo trên người cũng bị kéo rời từng cái từng cái.
Tô Mục Tuyết vẫn như trước, vẫn là một chiếc thuyền con nằm trong cuồng phong bạo vũ, bị từng trận gió mạnh đẩy lên đỉnh sóng.
Chẳng qua lần này cô chiếm ưu thế, mãi đến cuối cùng rơi xuống trên bờ cát...
Mưa gió đột nhiên ngừng lại.
Triệu Nam Thiên châm một điếu thuốc, thân thể sướng rồi nhưng tâm tình lại có chút không xong.
Bởi vì phiền phức không những không được giải quyết, trái lại còn trở nên càng thêm phức tạp.
Lần này Tô Mục Tuyết cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, "Cút xuống khỏi giường tôi đi!"
Triệu Nam Thiên đen mặt, người ta thường nói đàn ông vừa kéo quần lên lập tức không giữ lời hứa, nhưng lời này có chút không công bằng.
Chờ khi anh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, Tô Mục Tuyết đã mở ví ra.
"Tôi nói rồi, cô không cần đưa tiền cho tôi, tiền sẽ được khấu trừ ở phí tài sản"
"Đây là tiền anh nhận được trong lần lao động này!"
Tô Mục Tuyết ném tiền ra, xem như đã tìm được một lời giải thích hoàn mỹ về mối quan hệ giữa hai người.
Mặt Triệu Nam Thiên trở nên âm trầm, tâm tình khó chịu tới cực điểm, Mia cô!
Cô coi ông đây là ai?
Thấy anh không chịu lấy tiền, Tô Mục Tuyết tựa trên đầu giường cười cười nói một câu, "Đi như vậy? Tiền được khấu trừ vào phí tài sản!".
Triệu Nam Thiên đã đi tới đầu bậc thang, nghe thấy lời này anh lảo đảo một cái, suýt nữa đã té xuống.
Tô Mục Tuyết "xì" cười, sau đó cười tiếng càng ngày càng lớn, cuối cùng vậy mà lại biến thành tiếng khóc rống như kẻ bệnh tâm thần.
Sau khi khóc xong, cô chậm rãi ngẩng đầu, toàn bộ yếu đuối và uất ức trước đó đều biến mất không thấy tăm hơi.
Cầm lấy đồng hồ đeo tay Vacheron Constantin nhìn thời gian, mới vừa qua mười một giờ, cách lễ đính hôn của cô còn bốn giờ.
Mặc kệ một hồi nữa chờ đợi mình sẽ là âm mưu quỷ kế hay là mưa rền gió dữ, cô cũng phải đi đối mặt.
Cô không thể lui, cũng không có đường lui!
Lùi một bước chính là vực sâu thăm thẳm, té xuống rồi không chỉ chính mình bị té tới tận xương nát thịt, mà cả nhà họ Tô cũng sẽ không còn sót lại chút gì!
Người ngoài chỉ cho rằng cô là nữ thần nhà họ Tô, nữ tổng giám đốc bá đạo tài sản hơn ba trăm tỷ.
Nhưng không ai biết vì hai thân phận này cô đã phải cố gắng và nỗ lực như thế nào.
Triệu Nam Thiên mới vừa trở lại phòng trực ban chợt nghe thấy Tôn mập lớn lối nói: "Triệu Nam Thiên, tới ký túc xá thu dọn đồ đạc đi, anh đã bị đuổi việc!"
Triệu Nam Thiên nhíu mày, "Vì sao?" Tôn mập đắc ý nói, "Anh bị khiếu nại!"
Không đợi Triệu Nam Thiên mở miệng hỏi, gã ta đã gấp gáp không thể chờ đợi nổi giải thích, "Chủ xí nghiệp tòa nhà số năm kiện anh, nói là cô ấy không hài lòng với sự phục vụ của anh!".
Triệu Nam Thiên há hốc mồm, trong lòng như có trăm câu chửi thề dâng trào, cái gì gọi là không hài lòng với sự phục vụ của tôi?
Tôn mập bỏ đá xuống giếng quát lớn, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau thu dọn đồ đạc cút đi! Nữ thần Tô đã lên tiếng, lần này ai tới xin cho anh cũng vô dụng!".
Triệu Nam Thiên đã nghe rõ, đây là ý của Tô Mục Tuyết. Nhưng mới rồi là chuyện gì xảy ra? Lần điên cuồng sau cùng sao? Phòng bảo vệ lâm vào im lặng, có người đồng tình, nhưng càng nhiều hơn vẫn là hả hê.
Mặc dù thái độ làm người của Triệu Nam Thiên cũng không tệ lắm, thế nhưng anh ta lại quá có tinh thần, còn có công phu siêu phàm, nếu anh đi bọn họ cũng bớt được một đối thủ cạnh tranh có thực lực mạnh mē.
Không đợi Tôn mập giục, một bóng người yểu điệu đã đập vào mi mắt.
"Cô Mạnh, sao cô lại tới đây?" Tôn mập vội vàng tiến lên, ném luôn chuyện về Triệu Nam Thiên ra
sau gáy.
Mạnh Nhã nhướng mày hỏi, "Tôi cần nước, thế nhưng tôi đã đợi tròn một buổi sáng vì sao không bưng nước lên cho tôi?"
"Tôi đây lập tức sắp xếp người" Tôn gập gọi một thân tín qua.
Mạnh Nhã hơi không vui, "Những lời tôi đã nói khi trước anh không nghe thấy sao?"
"Cô Mạnh, là như vậy, Triệu Nam Thiên đã bị công ty chúng tôi đuổi việc, hiện tại anh ta đã không còn là bảo vệ của Giang Uyển chúng ta, cho nên không có tư cách bưng nước cho cô."
Mạnh Nhã hoài nghi, "Ah, đuổi việc? Vì sao?"
Tôn mập nói như chuyện đương nhiên, "Hôm qua anh ta bỏ bê công việc, hôm nay lại bị khách hàng kiện!".
Mạnh Nhã có chút ngoài ý muốn.
Bảo vệ khắp toàn bộ Giang Uyển này là loại người thế nào đương nhiên cô cũng biết rõ, chỉ có mỗi Triệu Nam Thiên là ngoại lệ.
Tuy rằng trước mắt cô không thể nhìn thấu Triệu Nam Thiên, thế nhưng người đàn ông này rất có bản lĩnh, mấu chốt nhất là anh không có suy nghĩ xấu xa, hơn nữa làm việc còn rất kỹ lưỡng.
Vậy mà anh lại bị kiện?
Ai nhàm chán như vậy! Mạnh Nhã nhìn về phía Triệu Nam Thiên hỏi, "Đội trưởng Tôn nói thật sao? Anh sẽ bị đuổi việc thật?"
Thấy Triệu Nam Thiên gật đầu, cô vui cười nói: "Vậy thì quá tốt rồi, đến làm hộ vệ cho tôi đi, mỗi tháng sáu mươi triệu. Lần này anh không còn lý do gì để cự tuyệt tôi nữa, đúng không?"
Tôn mập biển sắc, há miệng hỏi: "Cô Mạnh... Cô nói gì vậy?"
Gà ta nghĩ mãi mà không rõ, rốt cục tên khốn kiếp Triệu Nam Thiên này có điểm nào tốt, vậy mà có thể lọt vào mắt xanh của Mạnh Nhã.
Không đợi Triệu Nam Thiên đồng ý, một chiếc Ferrari đã lái từ trong khu dân cư tới.
Cửa xe mở ra, Tô Mục Tuyết mặc lễ phục dạ hội ưu nhã xuống xe.
Thời khắc này cô khẽ nhếch cằm, cao quý như công chúa tinh linh, ngay cả Triệu Nam Thiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Tô Mục Tuyết nhướng mày, bá đạo hỏi: "Đội trưởng Tôn, sao anh ta còn ở chỗ này?"
Tôn mập xoa xoa tay, không biết nên giải thích thế nào.
Nhất là ánh mắt bá đạo của Tô Mục Tuyết khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tô Mục Tuyết xoay người rời đi, "Tôi không muốn nghe anh giải thích, nói chung trước khi tôi quay về tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa!"
Mạnh Nhã cười cười nhẹ nhàng, "Cô Tô, thật xấu hổ, hiện tại Triệu Nam Thiên là hộ vệ kiêm tài xế của tôi, đội trưởng Tôn không thể quản anh ấy được!"
Tô Mục Tuyết có chút bất ngờ quay đầu lại, "Cô?" "Không sai!"
Mạnh Nhã cũng không ngại ánh mắt của Tô Mục Tuyết, người khác sợ cô nhưng cô ta không sợ!
Tô Mục Tuyết nhíu mày nhìn về phía Triệu Nam Thiên hỏi, "Anh đồng ý với cô ấy?"
Phàm là đồ vật cô đã từng dùng qua, cho dù cô có không thích nữa nhưng đó vẫn là của cô.
Cho dù cô đã ném đi, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện nhặt lấy.
Thấy Triệu Nam Thiên lắc đầu, tức giận trong lòng cô mới dần dần tiêu tán, "Không cho đi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!