Chương 143
Triệu Nam Thiên nghe đến phiền lòng, cũng may anh cả nói giúp một câu: “Đây là lời mà chị dâu nên nói à? Bây giờ Tiểu Thiên đã có bạn gái là cô Tô, em đừng có mai mối lung tung!”
Chị dâu hỏi ngược lại: “Anh thì biết cái gì? Người đàn ông tài giỏi có mấy hồng nhan tri kỉ ở bên ngoài thì đã làm sao? Tiểu Thiên nhà chúng ta có bản lĩnh này, đến viện trưởng Hoàng cũng tự mình mổ chính cho mẹ! Cậu mà muốn mấy cái hồng nhan tri kỷ, thì có ai dám nói gì chứ?”
Anh cả lúng túng: “Càng nói càng kỳ cục!”
Chị dâu kéo tay Triệu Nam Thiên, nhiều chuyện hỏi: “Chị dâu có thể thấy, cậu vẫn còn tình cảm với bác sĩ Thư kia, sao lúc trước hai người lại chia tay vậy?”
Triệu Nam Thiên nở nụ cười tự giễu: “Em dự định xuất ngũ sẽ kết hôn với cô ấy, nhưng mẹ Thư lại đưa ra điều kiện, nói là không nhà không xe, không có số tiền 3 tỷ trở lên, mà em dám đến cửa cầu hôn thì sẽ đuổi em ra ngoài.”
Chị dâu có chút đau lòng hỏi: “Sau đó thì sao, bác sĩ Thư đồng ý?”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ gãi đầu một cái: “Không làm vậy thì có thể làm gì bây giờ? Bác gái một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, bọn em đều bất lực, sau đó mẹ nằm viện, em vội vàng đi tìm việc, nên đã cắt đứt liên lạc.”
Chị dâu cảm thấy thương Triệu Nam Thiên: “Tình cả 5 năm, cô ta nói bỏ là bỏ, thật tàn nhẫn! Nhưng chị dâu dám cam đoan, bây giờ cô ta đã hối hận đến chết rồi!”
Triệu Nam Thiên không nói tiếp, trước mắt anh chỉ là một bảo vệ thực tập của công ty Vật Nghiệp, nếu như không xử lý tốt chuyện trên công trường, nói không chừng sẽ bị thất nghiệp, có cái gì có thể khiến người ta hối hận chứ?
Nghĩ đến đó, đèn phẫu thuật tắt.
Viện trưởng Hoàng chen chúc trong một đám người đi đến: “Tiểu Thiên, cuộc phẫu thuật cho mẹ cậu thuận lợi, cậu không cần lo lắng, sau khi phẫu thuật thì yên tâm điều dưỡng, có yêu cầu gì thì cứ đến tìm bác Hoàng.”
Triệu Nam Thiên bước nhanh về phía trước, nhìn thấy bộ dáng uể oải của viện trưởng Hoàng, không nhịn được có chút thay đổi sắc mặt.
Phẫu thuật bốn tiếng, với thân phận của viện trưởng Hoàng căn bản là không cần tự mình cầm dao, nhưng bác ấy lại không nói hai lời, lôi mấy vị chuyên gia cao cấp đến giúp, đây chính là một phần ân tình không nhỏ.
Triệu Nam Thiên không khỏi nói một tiếng: “Bác Hoàng, cảm ơn bác!”
Viện trưởng Hoàng hiền lành cười cợt: “Còn khách sáo với tôi làm gì? Mau vào thăm mẹ cậu đi, có chuyện thì nói sau.”