Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh - Tô Mục Tuyết (tác giả Kiều)

Triệu Nam Thiên sửng sốt một thoáng, vô số lần nửa đêm nằm mơ không phải anh vẫn luôn chờ đợi những lời này sao? 

Nhưng hôm nay khi chuyện thật sự xảy ra, anh lại cảm thấy tựa như ảo mộng. 

Đột nhiên có một tiếng còi xe chói tai đánh vỡ tất cả ảo cảnh. 

Triệu Nam Thiên như mới tỉnh lại từ trong mộng, lắc lắc đầu nói: "Xin lỗi" 

"Vì sao?" 

"Anh đã kết hôn rồi" 

Một câu nói cực kỳ tự nhiên lại khiến Triệu Nam Thiên cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có. 

Anh cũng không tiếp tục lưu luyến, càng không có chút ràng buộc nhanh chóng bước trở về trong xe. 

Tô Mục Tuyết kéo kính hoá trang lên, lúc ngẩng đầu vừa vặn nhìn thoáng qua ánh mắt Thư Trúc, lạnh lẽo u ám đâm thẳng vào lòng người. 

Khóe miệng cô hơi hơi cong lên, không nhịn được có chút đắc ý. Cho dù tôi không thích Triệu Nam Thiên nhưng đó cũng là người đàn ông của tôi, chỉ cần tôi còn chưa buông tay, nào đến phiên cô tới thọc gậy bánh xe? 

Triệu Nam Thiên còn chưa biết ánh mắt hai người phụ nữ đã đối chọi vài lần, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, "Chúng ta đi thôi" 

Tô Mục Tuyết nhún vai nói: "Xấu hổ, không phải tôi cố ý muốn phá hư bầu không khí giữa hai người, chỉ là không cẩn thận đụng phải" 

Một cầu giải thích không hề có sức thuyết phục lại khiến Triệu Nam Thiên cảm thấy buồn cười. 

Tô Mục Tuyết thuận miệng nói: "Vì sao anh lại cười bỉ ổi như vậy? Chẳng lẽ anh còn chưa quên người xưa? Anh yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản anh, đợi ngày mai khi cục dân chính mở cửa hai chúng ta lại tới làm thủ tục." 

Triệu Nam Thiên lắc đầu, "Không, chỉ là tôi không nghĩ tới loại nữ thần như cô mà cũng có lúc ghen" 

"Ghen? Tôi lại ghen với anh? Anh nghĩ đẹp lắm!" 

Tô Mục Tuyết trợn trắng mắt. Khi ô tô lướt qua bên người Thư Trúc, quỷ thần xui khiến, vậy mà cô lại hạ nửa cửa sổ xe xuống. 

Cô vẫy vẫy tay, tâm tình không tệ nói, "Bác sĩ Thư, sau này lại gặp!". "Được, sau này lại gặp!" Thư Trúc cong khóe miệng, có chút khiêu khích. 

Mãi đến khi ô tô lái khỏi bệnh viện, Tô Mục Tuyết mới thu hồi ánh mắt khỏi kính chiếu hậu. 

"Không nhìn ra anh còn rất có nhân duyên với phụ nữ. Nếu không phải ban nãy thấy anh ở đây, chắc chắn người phụ nữ này sẽ kéo tôi xuống đánh một trận". 

Triệu Nam Thiên tò mò hỏi, "Cô cũng có lúc sợ hãi sao?". 

Tô Mục Tuyết hỏi lại như lẽ đương nhiên, "Đương nhiên là tôi không sợ, chỉ có điều vì sao tôi phải vì anh mà đánh nhau với người phụ nữ khác?" 

Triệu Nam Thiên thấy mình nói không lại cô, dứt khoát ngậm miệng. 

Nhưng Tô Mục Tuyết lại không bỏ qua, "Đừng giả chết, nói một chút xem rốt cục anh và bác Hoàng có quan hệ như thế nào? Thật không nghĩ tới, tôi với bác Hoàng quen biết nhiều năm như vậy mà mặt mũi còn không lớn bằng anh!" 

"Quan hệ công việc." 

Tô Mục Tuyết tự cho là mình bắt được sơ hở của anh, "Công việc? Anh lấy đâu ra công việc? Không phải trước đây anh làm lính sao? Tôi cảnh cáo anh, anh đừng gạt tôi, cho dù anh không nói tôi cũng có thể đi hỏi bác Hoàng!". 

Triệu Nam Thiên lờ mờ nhớ lại ký ức năm đó, "Trước đây giáo sư Hoàng nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, gặp phải phần tử khủng bố bản xứ bạo loạn, lúc đó là tôi đã cứu ông ấy về nước." 

"Anh nói là lực lượng giữ gìn hòa bình?" 

Cũng không phải Tô Mục Tuyết thông minh, mà là chiến tranh trong thời bình rất dễ khiến người có liên tưởng. 

"Xem như thế đi." Triệu Nam Thiên không giải thích quá nhiều. 

Tô Mục Tuyết rất khó hiểu, tiếp tục đặt câu hỏi. Thế nhưng mặc kệ cô đặt câu hỏi thế nào cũng không nhận được chút đáp án. 

"Cắt, cái rắm gì!". 

Ngoài miệng cô nói không quan tâm nhưng trong lòng cô đã hiếu kỳ tới cực điểm. 

Trực giác nói cho cô biết chắc chắn chuyện không hời hợt như Triệu Nam Thiên nói. Từ thái độ của giáo sư Hoàng cô có thể nhìn ra điểm này. 

Cô càng nghĩ càng giận. 

"Rõ ràng anh có quen biết với bác Hoàng lại không nói sớm một chút, không phải anh cố ý giả heo ăn thịt hổ chứ?" 

"Tôi thật không nhìn ra anh còn xấu xa tới mức này!" 

"Hiện tại anh cũng được hài lòng rồi, tên Thôi Phong kia chỉ hận không thể ôm lấy bắp đùi anh, ngay cả Thư Trúc cũng có ý quay đầu lại, uổng công hôm nay tôi làm người xấu!" 

Triệu Nam Thiên hô to oan uổng, "Cô hiểu lầm rồi, trước đây tôi chỉ biết giáo sư Hoàng nghiên cứu phát minh dược phẩm, nào biết ông ấy làm việc trong bệnh viện Đông Châu?" 

"Hơn nữa lần cuối chúng tôi gặp gỡ vẫn là mấy năm trước, tôi đã sớm quên mất chuyện này" 

Trong lòng Tô Mục Tuyết đã tin tới tám phân nhưng ngoài miệng lại không hài lòng, "Tôi thấy rõ là anh cố ý làm như vậy. Tôi không quan tâm, trong lòng tôi không được thăng bằng!" 

Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ, "Vậy tôi mời người ăn cơm tối bồi tội đi?" 

"Thế nào, lại ăn bún thập cẩm cay?" 

Tô Mục Tuyết vốn chỉ định trêu chọc anh, cũng không cố ý nói móc, chẳng qua câu nói của cô lại khiến anh liên tưởng tới buổi trưa không thoải mái. 

Trong lúc nhất thời, bầu không khí hơi lúng túng. Triệu Nam Thiên đổi chủ đề, "Gần đây có siêu thị nào không? Chúng 

ta đi mua ít thức ăn đi." 

Lần này đến phiên Tô Mục Tuyết kinh ngạc, "Anh định nấu cơm?" 

Triệu Nam Thiên không giải thích. Chờ khi Tô Mục Tuyết dừng xe hẳn anh đi nhanh vào siêu thị. 

Tô Mục Tuyết do dự một lát, lúc này mới đi theo vào. 

Với tư cách hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tô, cô cũng thường xuyên tới siêu thị, chẳng qua đây là lần đầu tiên cô vào siêu thị đi mua thức ăn. 

Lòng hiếu kỳ và cảm giác mới mẻ tác quái khiến cô bị quỷ thần xui khiến đi vào theo. Triệu Nam Thiên đẩy xe mua sắm đi phía trước, Tô Mục Tuyết đi chậm hơn anh vài bước theo ở phía sau. 

Sợ Triệu Nam Thiên hiểu lầm, cô vội vã mở miệng, "Tôi thanh minh trước, tôi không biết nấu cơm, phòng bếp ở nhà càng chưa từng đụng vào, anh đừng hi vọng gì ở tôi!" 

Đương nhiên Triệu Nam Thiên cũng không trông cậy vào nữ thần Tô sẽ xuống bếp vì mình, chỉ hỏi thăm khẩu vị của cô một chút. 

Tô Mục Tuyết không thể nói ra tên món ăn nào, chỉ thuận miệng nói mấy loại nguyên liệu nấu ăn. 

Triệu Nam Thiên nghe xong thở phào nhẹ nhõm. Khẩu vị của cô thiên về loại nhạt, thơm là được, không thích chua ngọt hay cay, cũng không có xung đột gì với mình, không thể nói rõ ai phải nhường ai. 

Không bao lâu sau một con cá hơn hai lạng thịt và mấy loại rau xanh đều đã được bỏ vào xe. 

Tô Mục Tuyết thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi cũng không tiếp tục đi dạo nữa. Cô quen cửa quen nẻo đi tới khu bán đồ ăn vặt, không bao lâu sau đã chất đầy xe mua sắm. 

Lúc tính tiền, Triệu Nam Thiên há hốc mồm. Vậy mà lần đi siêu thị này bọn họ đã mua tới hai triệu tư. Tiền mua thức ăn tối đa chỉ một trăm năm mươi ngàn, còn lại tất cả đều đổ vào đủ loại đồ ăn vặt và hoa quả khô, chỉ riêng hộp chocolate kia đã có giá hơn chín trăm ngàn. 

Lần đầu tiên anh cảm nhận được giữa mình và nữ thần có chênh lệch thật lớn. Chỉ một xe đồ ăn vặt như vậy đã tốn hết gần nửa tháng tiền lương, chớ đừng nhắc tới những món đồ trang điểm động cái đã hơn mấy 

trăm triệu. 

Nói không đau lòng đó là giả, nhưng càng nhiều hơn vẫn là áp lực như núi lớn! 

Hưởng thụ ánh mắt cực kỳ hâm mộ do nữ thần mang tới rất sảng khoái, chẳng qua phía sau nó cần phải trả cái giá không nhỏ. 

Quả nhiên, cô Tô đây thật không phải kiểu mà người đàn ông bình thường có thể phục vụ. 

Anh vốn tưởng rằng hai người chỉ khác nhau một chút ở bản tính và thế giới quan, từ từ mài giũa kiểu gì cũng có thể mài phẳng góc cạnh. 

Thế nhưng sau khi nhận lấy sờ xuống mới phát hiện, chỉ riêng thói quen tiêu phí đã là một rạch trời cực lớn không thể vượt qua! 

Để cô chủ Tô từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp phải sống theo khuôn phép? 

Những lời này nghe thế nào cũng thấy giống chuyện thiên phương dạ đàm. 

Tô Mục Tuyết cũng phát hiện vấn đề. Lo lắng Triệu Nam Thiên lúng túng, cô chủ động giải thích, "Không sao, trên cơ bản đây đều là đồ của tôi, để tôi tính tiền là được" 

Giống như đã sớm có chuẩn bị, cô rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra tranh đưa tới trước. 

Không đợi Triệu Nam Thiên nói gì, chuyện mất mặt lại xảy ra, tiếng tích chói tai, vậy mà trong thẻ ngân hàng lại không có tiền. 

Tô Mục Tuyết vừa nghi ngờ vừa đưa một tấm thẻ khác qua, kết quả vẫn giống vậy. 

Lần này đến phiên Tô Mục Tuyết lúng túng. Cô không có thói quen mang theo tiền mặt, thế nhưng tất cả thẻ trong ví tiền đều đã bị cô lật tung lên liên tục đưa tới, nhưng lại không một tấm nào có thể sử dụng được! 

Lúc này, những người xếp hàng phía này bắt đầu nghị luận ầm ĩ. "Có thể nhanh một chút không, còn có rất nhiều người đang chờ đây!" "Không có tiền còn đi siêu thị cái gì? Thật là!" 

Tô Mục Tuyết có chút tức giận hỏi, "Có phải cái máy này có vấn đề không?" 

02 

Thái độ của nhân viên thu ngân hơi lạnh lùng, "Thật xấu hổ, máy vẫn bình thường". 

Tô Mục Tuyết nào đã gặp phải uất ức như vậy bao giờ, thế nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không tìm được nơi phát tác, quẫn cảnh không có tiền khiến cô ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui vào. 

Thời khắc mấu chốt Triệu Nam Thiên giải vây thay cô, "Để tôi trả đi." Nói xong anh đưa thẻ tiền lương của mình tới. Quét thẻ tính tiền, máy móc không có chút dị thường nào. 

Lúc đi ra khỏi quầy thu ngân, Tô Mục Tuyết cúi đầu khiến người ta không nhìn thấy vẻ mặt cô. 

"Tiền này coi như tôi mượn anh, trở về lại trả cho anh!" 

Lúc đầu Triệu Nam Thiên cũng không định để cô trả lại, chẳng qua trước mắt nếu anh nói lời này ra khỏi miệng sẽ chỉ khiến cô càng thêm khó chịu, vì vậy ngầm thừa nhận. 

Tô Mục Tuyết đi nhanh vài bước, lấy điện thoại di động ra nhìn một hồi, sau đó bấm một số điện thoại. 

Sau một lát, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một nữ nhân. 

Tô Mục Tuyết cất giọng bất thiện chất vấn, "Có phải là mẹ giở trò không?" 

Người phụ nữ phảng phất như đã sớm ngờ tới, bình tĩnh hỏi ngược, "Mẹ không hiểu con đang nói cái gì" 

"Vì sao toàn bộ thẻ ngân hàng của con lại bị đóng băng hết?" 

"Hiện tại nhà họ Tô đang lâm vào tình cảnh gian nan, tất cả tiền đều phải dùng để vượt qua khó khăn, ngoại trừ tiền lương, trong nhà không có tiền dư cho con". 

Tô Mục Tuyết nhất thời á khẩu không trả lời được, "Mẹ.." 

Người phụ nữ lạnh bằng trả lời, "Đây không phải kết quả con muốn sao? Đây không phải tự do con muốn sao? Nếu con đã không muốn thừa nhận áp lực gia tộc mang tới, vậy đây là chuyện con nhất định phải đối mặt!". 

Tô Mục Tuyết nhìn thấu ý đồ của đối phương, hừ lạnh nói: "Mẹ đừng tưởng mẹ làm vậy thì có thể buộc con đi vào khuôn khổ!" 

Người phụ nữ sâu kín nói, "Mẹ không nghĩ muốn buộc con, nhưng tình huống trong nhà là thế nào con càng rõ ràng hơn mẹ". 

Suy nghĩ một chút, bà ta lại bổ sung, "Đúng rồi, nếu tình cảnh trở nên ác liệt, có lẽ trong nhà còn lấy lại cả biệt thự và ô tô con dùng trước đó." 

Tô Mục Tuyết chán nản, "Ngô Đào, bà chớ quá mức! Nhà là quà sinh nhật cha tôi tặng cho tôi, bà có quyền gì lấy đi?" . 

Trong điện thoại cũng đối chọi gay gắt, "Chỉ bằng mẹ là mẹ kế của con, cha con còn đang hôn mê, chuyện trong nhà do mẹ quyết định!" 

Tô Mục Tuyết châm chọc, "Như vậy là có thể quang minh chánh đại tu hú chiểm tổ chim khách?" 

Người phụ nữ kia cũng không cãi nhau với cô, giọng điệu hòa hoãn hơn một chút, "Mẹ biết còn và tên bảo vệ kia chỉ là gặp dịp thì chơi, chỉ cần con nguyện ý quay đầu, mẹ tin tưởng chúng ta có thể dắt tay nhau vượt qua cửa ải khó khăn!" 

Tô Mục Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Nam Thiên, không phục nói: "Chúng tôi đang sống rất hạnh phúc, không cần bà phải quan tâm!" 

Người phụ nữ trực tiếp vạch trần, "Phải không? Bối cảnh của tên Triệu Nam Thiên mẹ đã từng nghe tới, quân nhân giải ngũ, trong nhà còn có một người mẹ bị bệnh tật, tất cả phía sắp xếp công việc sau khi giải ngũ cũng dùng để đóng tiền viện phí" 

"Hơn một tỷ rưỡi tiền giải phẫu, cho dù con có đưa ra thay anh ta, nhưng chi phí khôi phục sau giải phẫu vẫn là cái động không đáy!" 

Nói xong, giọng nói của bà ta gần như biến thành trào phúng, "Chỉ bằng mỗi tháng mười lăm triệu sáu trăm ngàn tiền lương sao có thể đủ? Anh ta biết lấy cái gì nuôi con?" 

Tô Mục Tuyết vô lực phản bác, dứt khoát giễu cợt nói: "Nếu tôi chết đói không phải vừa lúc hợp với tâm ý của bà sao?" 

Giọng của người phụ nữ to hơn nhiều, "Con không thích Ngụy Bắc Minh, mẹ có thể giới thiệu người khác cho con! Lẽ nào vì đối nghịch với mẹ mà con muốn mất đi hạnh phúc của mình sao?" 

Tô Mục Tuyết cứng rắn cắn chặt khóe môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, "Cảm ơn ý tốt của bà, tôi nhận!" 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!