Một tia sét xuyên qua kẽ hở của đảo nhỏ, rơi xuống mặt đất, thoáng chốc, mặt đất đã bị đánh cho xuất hiện một cái hố to.
Một tiếng chấn động này khiến cho tất cả học viên đều im bặt. Cửu Thiên sợ hãi nhìn cái đầu người rất lớn giữa không trung, trong lòng không khỏi kinh hô.
"Trời ạ! Trên đời này thật sự có một người to lớn như vậy."
Giang Thiếu Vinh đạo sư nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cửu Thiên và những học viên khác, nói: "Đây là Thiên Hoàn, người thi hành luật của học viện, sau này nếu các người không tuân thủ nội quy học viện, cẩn thận ông ta đánh sét xuống trừng phạt."
Cửu Thiên nuốt một ngụm nướng miếng. Có người kinh khủng như vậy ở đây, ai dám không tuân thủ nội quy học viện chứ.
Đám học viên nhanh chóng bị đưa đi, không trung lại trong xanh trở lại. Phía dưới các học viên lại bắt đầu bàn luận. Đối với bọn họ mà nói, mỗi lần thấy Thiên Hoàn cũng là sợ đến nỗi nhảy dựng lên.
"Được, bắt đầu so tài."
Giang Thiếu Vinh đạo sư ra lệnh một tiếng, Cửu Thiên liền rút trọng kiếm của mình ra.
Học viên đối diện cũng lấy ra binh khí của mình, khẽ quát một tiếng, liều chết mà xông về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên vận khởi canh kình, giơ tay ra chiêu thứ nhất, trọng kiếm quyết, phá khí thức!
Học viên xông lên nhìn thấy canh kình, nháy mắt cả người ngơ ra, sau đó bị một kiếm của Cửu Thiên đánh cho ngã bay xuống đất.
Bên này khi Cửu Thiên chiến đấu, những học viên khác cũng bắt đầu so tài trên đảo nhỏ, trong phút chốc tiếng chiến đấu vang lên không ngừng.
Bên trong bầu trời, viện trưởng Học viện Võ Đạo và chín vị phân viện sư tôn cười khanh khách quan sát tất cả.
Viện trưởng cười nói: "Học viên năm nay có vẻ chất lượng hơn so với năm ngoái, luyện được ra canh kình cũng không ít đâu."
Bên cạnh, Huyền Chân sư tôn của Thanh Kiếm viện, mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ áo xanh cười nói: "Đúng vậy, dùng kiếm cũng có không ít. Xem ra Thanh Kiếm viện của chúng ta năm nay có thể có được một vài mầm non nhân tài."
"Chẳng lẽ chỉ có Thanh Kiếm viện các người là có thể thu được hạt giống tốt sao? Tôi liếc mắt một cái, có một vài đứa nhóc có thân thể hoành luyện không tồi. Ha ha, nhìn thấy những người trẻ tuổi tràn đầy sức chiến đấu, tôi cũng cảm thấy mình được trẻ lại."
Thân Đồ sư tôn của Hoành Sơn viện râu xồm cười vui vẻ, bàn tay to không ngừng vuốt bộ râu của mình.
Viện trưởng nhẹ cười hai tiếng, quay đầu hỏi một người đàn ông trung niên: "Nhất Thanh, lần này ông định nhận mấy người?"
Nhất Thanh nhướng mày nhìn lại viện trưởng, một gương mặt tròn vo, nở một nụ cười nói: "Nếu hợp mắt thì nhận một hai người, không hợp thì không nhận."
Vừa nói, Nhất Thanh sư tôn vừa cười vuốt cái bụng tròn trịa của mình, thân hình mập mạp khiến cho một thân võ bào màu xanh cũng không che kín hết được.
Lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lẽo liền truyền tới.
"Với quyết sách này của ông, Nhất Nguyên viện sớm muộn gì cũng giải thể trong tay ông."
Người nói, là Tinh Uyên sư tôn của Âm Dương viện, áo choàng, đầu bạc, khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt lạnh tựa sao đêm, người sống chớ đến gần. Truyện Linh Dị
Như thể đã hiểu rõ tính cách của Tinh Uyên, Nhất Thanh cũng lười phản ứng ông ta.
Những người khác lắc đầu cười khổ. Hai người này cũng đã mấy chục tuổi, vẫn là tính tình này, thật là hết cách.
Phía dưới, so tài vòng một đã xong, một nửa học viên bị loại trực tiếp.
Cửu Thiên đứng ở giữa đảo, một vòng này hắn cũng rất nhẹ nhàng, khóe miệng mang theo tươi cười.
Địa điểm thay đổi, lại một vòng so tài nữa bắt đầu, lúc này đây đối thủ của hắn là một võ giả cầm trường đao trong tay. Đao pháp không tệ, vừa bắt đầu ánh đao đã lóa mắt một vùng. Đáng tiếc, thực lực hắn ta quá kém, tu vi không đủ, ngay cả canh kình còn chưa luyện ra thì sao có thể là đối thủ của Cửu Thiên, hai kiếm đã giải quyết xong.
Vòng thứ ba, đối thủ là một cô gái, am hiểu Thối pháp, một tầng nội canh. Đáng tiếc Thối pháp của tô ta cơ bản không thể bằng Cửu Thiên, suýt chút nữa bị Cửu Thiên dùng kiếm đánh bay ra khỏi đảo nhỏ, tự giác nhận thua.
Vòng thứ tư, là một học viên dùng kiếm thuận tay trái, kiếm pháp gian xảo, đánh ra rất nhiều chiêu vô dụng, vừa đánh vừa chửi má nó. Cửu Thiên không khách khí với hắn ta, một kích băng sơn quyền đánh cho hắn ta bay thẳng ra ngoài đảo nhỏ, nếu không phải đạo sư dùng canh kình đuổi theo hắn ta đỡ được hắn ta, thằng nhóc này chỉ sợ sẽ trọng thương dài ngày. Nhưng Cửu Thiên cũng cho hắn ta lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Nhân số càng lúc càng ít, rất nhanh chỉ còn lại mấy chục người.
Mấy vị sư tôn âm thầm gật đầu, Tinh Uyên sư tôn chỉ vào một đảo nhỏ ở giữa, nói: "Cô nhóc kia là ai?"
Viện trưởng khẽ cười nói: "Đã nhìn ra rồi à? Là đệ tử của lão già đã cố ý đến chỗ chúng ta ăn trộm đó."
Vẻ mặt Tinh Uyên không có biểu cảm gì nói: "Cô ta không cần so tài nữa. Vào thẳng Âm Dương viện của tôi đi. Tôi muốn nhìn xem, cô ta có thể trộm được bao nhiêu."
Nói xong, Tinh Uyên liền truyền âm đến đạo sư trên đảo nhỏ, đạo sư nói với cô gái: "Học viên Huyễn Tầm, cô không cần phải so tài nữa. Tinh Uyên sư tôn của Âm Dương viện đồng ý thu nhận cô, cô có đồng ý đi không?"
Huyễn Tầm thu lại dao nói: "Âm Dương viện sao? Ha ha, tôi chính là muốn vào Âm Dương viện. Nếu không cần so tài nữa, thì tôi về ngủ đây."
Huyễn Tầm vui vẻ rời đi, cô ta rời đi dẫn đến những người khác đều quay đầu nhìn lại.
Cửu Thiên nhìn cô ta một cái, khẽ cười nói: "Cô ta lại đang làm gì? Chẳng lẽ lại có đặc quyền."
Đang nghĩ ngợi, Huyễn Tầm chợt hướng về phía Cửu Thiên hô to: "Cửu Thiên, tôi đi Âm Dương viện đây, nếu cậu có thể thông qua, thì tới tìm tôi được không?"
Cửu Thiên sửng sốt một chút, chợt bất đắc dĩ cười, hắn cũng sẽ không vào Âm Dương viện.
Mà lúc này, học viên đối đầu với Cửu Thiên thấy Cửu Thiên thất thần, đánh một quyền về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên phủi tay một kiếm chặn trên người hắn ta, đẩy ngã hắn ta ra, chỉ bằng trọng lượng của kiếm đã có thể chặn lại đối phương, mãi đến khi đối phương không giãy giụa được nữa mới bất đắc dĩ nhận thua.
Phía trên, Huyền Chân sư tôn thấy biểu hiện của Cửu Thiên, cười nói: "Tên nhóc này không tồi, để cậu ta vào Thanh Kiếm Viện của tôi đi."\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005