CHƯƠNG 884
Đây không chỉ là lễ tiết, còn là sự tôn kính xuất phát từ nội tâm.
Đạo Quang sư tôn cũng uống say rồi, ôm Tiểu Hắc không buông, lớn tiếng lải nhải.
“Cửu Thiên, bắt đầu từ ngày con vào Nhất Nguyên viện thì ta biết con khác với những người khác. Con nhìn mấy sư huynh không ra sao này của con đi. Một đứa miệng không sạch, hai đứa cả ngày không nghiêm chỉnh, đặc biệt là đại sư huynh của con, chỉ biết ngủ như lợn chết. Thật sự tưởng rằng ngủ thì có thể ngủ thành Võ Tôn”
Đám người Hàn Liên vội vàng cầm thức ăn nhét vào trong miệng Đạo Quang sư tôn.
“Sư tôn, người uống nhiều rồi, ăn đồ ăn đi”
Cửu Thiên khẽ cười, gắp một miếng thịt cho Linh Bối, ngay lập tức gương mặt hạnh phúc của Linh Bối đều đỏ một mảng.
Bỗng nhiên Cửu Thiên phát hiện Huyễn Tầm ở bên cạnh hình như có chút không đúng lắm, vẻ mặt buồn bực.
Cửu Thiên hỏi: “Huyễn Tầm, chị sao vậy? Không thoải mái sao?”
Huyễn Tầm lớn giọng nói: “Tôi chỉ là không vui”
Nói xong, những người khác đều nhìn sang Huyễn Tâm, vẻ mặt khó hiểu.
Huyễn Tầm nghiến răng nói tiếp: “Người của các phân viện khác, chơi trò bẩn này để đối phó Nhất Nguyên viện chúng ta. Tôi rất không vui. Hừ, đợi ngày mai tôi lại đi khiêu chiến lại”
Mọi người khẽ cười, chỉ coi Huyễn Tầm đang nói đùa.
Cửu Thiên cũng khẽ mỉm cười. Huyễn Tâm nhìn nụ cười của Cửu Thiên thì lớn tiếng nói: “Sao thế? Không thích tôi à?”
Cửu Thiên cảm thấy lời của Huyễn Tầm có chút không đúng, chắc là “không thích à” mới đúng.
Có điều Cửu Thiên vẫn đáp lại: “Không cần thiết. Không dễ gì đi ra khỏi nơi đó, ăn đồ ăn, ăn đồ ăn. Tay nghề của Tiểu Hắc có tiến bộ”
Tiểu Hắc nghe thấy lời khen của Cửu Thiên thì thò đầu từ trong Đạo Quang sư tôn thì ngoác miệng.
Huyễn Tầm quăng bát, nói: “Ngu ngốc.
Nói xong, Huyễn Tầm xoay người rời đi.
Cửu Thiên sờ mũi, nói: “Cái gì thế? Tôi nói sai à?”
Linh Bối ở bên cạnh còn đang ăn thịt, nghe thấy lời của Cửu Thiên thì mặt mày mờ mịt. Cô vừa rồi thất thần.
Ngược lại Thủy Nhất Lam ngồi ở một góc ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên nói: “Ngươi thật ngu ngốc”
Hàn Liên ngẩng đầu mặt mày không thân thiện trừng mắt với Thủy Nhất Lam, lúc này Thủy Nhất Lam mặt mày lạnh lùng cúi thấp đầu.
Ánh trăng chiếu xuống, Nhất Nguyên viện đêm nay tràn ngập niềm vui.
Ở chỗ khác, trong dãy núi.
Viện trưởng ngồi ở trước một cửa động, từ từ mở mắt ra.
“Ông ta đi rồi”
Viện trưởng bình tĩnh nói.
Ở một bên, Mộng Vân sư tôn mặt mày phẫn nộ nghiến răng nói: “Ông ta đi đơn giản thể sao? Viện trưởng, ngài không có cách cản ông ta sao? Ông ta suýt nữa giết tôi, tên Tinh Uyên đáng chết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!