CHƯƠNG 785
Nói xong, Cửu Thiên lấy ra lệnh bài Đạo Tâm Ma Tông từ trong nhẫn.
Cửu Thiên nắm chặt, sau đó bẻ Đạo Tâm Ma Tông thành hai nửa, một luồng khói đen mờ ảo bay lên.
Còn các cao thủ đang chiến đấu với bốn ma đầu lớn bỗng cảm nhận được điều gì đó, cả người họ lung lay. Sau đó, mặt quỷ Thường Tấn nói to: “Chơi đủ rồi. Các người chịu chết đi!”
Một đám mây đen như mực từ từ lan rộng, chỉ một lát sau đã nhuộm kín bầu trời.
Cửu Thiên ném thẻ bài đang cầm xuống đất, sau đó nhanh chóng đi vào trong thành phố.
Hàn Liên và Linh Bối theo sau Cửu Thiên, không biết Cửu Thiên định làm gì.
Hắn đi thẳng đến phủ Trấn Thủ như chỗ không người.
“Công tử nhà các ngươi đâu, mau gọi hắn ta ra đây!”
Cửu Thiên giữ chặt một thị vệ, quát to, sau đó đẩy hắn ta ra.
Thị vệ kia nhận ra mặt mũi của Cửu Thiên, ngay lập tức hoảng sợ lảo đảo chạy trốn. Chỉ một lát sau, nhị công tử và tam công tử nhà họ Tống gia đã nhanh chóng được người nâng ra.
Còn đám con cháu nhà họ Tống vây quanh hai vị công tử cứ như đang thấy ác quỷ.
Nhị công tử run rẩy nói: “Vị tiền bối này, cha và huynh trưởng của ta đều đã qua đời, ngươi còn muốn thế nào nữa.”
Cửu Thiên nói to: “Ta không rảnh nói mấy lời vô nghĩa với các ngươi. Mau nói ta biết, thứ mà cha các người dùng để liên lạc với triều đình đang ở đâu?”
Nhị công tử run rẩy đáp: “Ở sảnh chính.
Cửu Thiên lắc người lao về phía sảnh chính nhanh như một cơn gió.
Vừa vào sảnh chính nhà họ Tống gia, Cửu Thiên chỉ cần nhìn lướt qua, đã kéo cái tranh chữ treo giữa nhà xuống, để lộ một trận pháp liên lạc nho nhỏ phía sau.
Trận này tên là ly trận!
Đây là trận pháp mà triều đình dùng để thông báo khẩn cấp những chuyện quan trọng, nếu không rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc thì không được dùng. Mỗi thành phố có một trận pháp, đều được vẽ ở những nơi như quảng trường. Không ngờ ở thành phố Vân Hải, nó lại được vẽ ở sảnh chính nhà họ Tống. Bởi vậy có thể thấy, nhà họ Tống ích kỷ đến mức nào.
Trận pháp này, cần lệnh bài Trấn thủ mới có thể mở được. Không may, bây giờ lệnh bài này lại đang nằm trong tay Cửu Thiên.
Cửu Thiên lấy ra lệnh bài, ấn lên trận pháp.
Lập tức, trận pháp phát ra ánh sáng, ánh sáng xuyên qua nóc nhà sảnh chính nhà họ Tống, bắn lên cao.
Đó là ánh sáng của xin bảo vệ thành phố của nước Võ Đỉnh, cũng là ánh sáng báo hiệu thành phố sắp bị phá hủy. Vì nếu thấy ánh sáng này, cũng có nghĩa là thành phố đó đang đến ranh giới bị hủy diệt, cần triều đình nhanh chóng đến cứu viện.
Ánh sáng xuyên qua tầng mây, không biết bắn đến nơi nào.
Cửu Thiên nhìn này nhìn ánh sáng biến mất.
Linh Bối hỏi: “Triều đình sẽ phái người đến sao?”
Cửu Thiên nói: “Nếu người trong triều đình không phải đều là đồ ngu thì chắc chắn họ sẽ phải người đến.”
Hàn Liên bên cạnh nói: “Thứ khác không nói, thế nhưng chắc chắn Thần Hoa Vệ sẽ phái người đến.”
Cửu Thiên liếc nhìn Hàn Liên với ánh mắt khó hiểu, nói: “Thần hoa vệ? Là gì?”
Hàn Liên nói: “Đệ cứ chờ là sẽ hiểu.
Cửu Thiên ghét nhất lúc Hàn Liên sư huynh cứ úp úp mở mở, hắn đang định hỏi, bỗng bên ngoài vang lên tiếng hét.