CHƯƠNG 780
Theo giọng nói của hắn ta vừa ra, toàn bộ núi Vũ Hóa chợt lắc một cái, như thể có người vừa đụng mạnh vào núi.
Mặt đất nứt ra, khe nứt sâu hun hút xuất hiện. Sau đó, bốn phía núi Vũ Hóa sáng lên, như có pháo hoa đang bắn lên.
"Đến!"
Mặt quỷ Vô Thường mở song chưởng, như thể ôm cả thiên hạ.
Mọi người ngơ ngác nhìn ánh sáng nổ ra trên không trung, chợt, bên trong ánh sáng có bóng đen xuất hiện.
"Mau nhìn xem, đó là người!"
"Trời ạ, từ nơi cao như vậy rơi xuống. Bọn chúng sẽ không ngã chết chứ?"
Từng từng kinh hô truyền đến.
Nhưng lại không thể ngăn cản bóng đen từ trên trời rơi xuống.
Áo trắng, áo xanh, áo đỏ, áo vàng.
Ngay khi bốn màu sắc trang phục hiện ra trong mắt, Cửu Thiên liền biết vấn đề đã nghiêm trọng.
"Bắn tên! Bắn tên!"
Các quan quân cũng không ngồi không, nhìn thấy bóng người từ trên trời giáng xuống, lập tức ra lệnh bắn tên.
Mũi tên phá giáp che trời lấp đất bay lên, tức khắc bắn rơi một loạt bóng người.
Mặt quỷ vô thường cười điên cuồng, lớn tiếng nói: "Giết đi, giết đi! Giết càng nhiều càng tốt!"
Phía sau hắn ta, ba tên ma đầu cũng cất tiếng cười to.
Tiên Khí Sư Vũ Sơn hét to một tiếng lần thứ hai ra tay, bốn vị tướng quân cũng đồng thời triển khai canh kình của mình, giết về phía trước.
Phong tướng quân kiệt lực phóng ra sát chiêu của mình trong không trung, thân là một võ giả Địa Canh cảnh, hắn vốn không có năng lực giết địch trên không trung. Nhưng thời điểm hắn ta được phong chức, triều đình có ban cho võ kỹ khí tông, giúp hắn trong thời gian ngắn có thể ngừng lại giữa không trung, giúp hắn có khả năng giết địch.
"Đạo trảm!"
"Thần Vũ lạc!"
"Ngũ hành trấn thiên!"
Từng tiếng hét vang lên. Tiên Khí Sư Vũ Sơn cùng với chư vị cao thủ, toàn lực xuất kích, uy danh động trời.
Hai người Ngự Khí Sư Triệu Quang và ngài Phú Quý đứng cách đó không xa còn đang do dự.
Ngự Khí Sư Triệu Quang lên tiếng; "Tôi vốn không có lòng tranh đấu, chỉ tới tham gia một cuộc đấu giá mà thôi."
Ngài Phú Quý cũng nói: "Đã mười năm tôi chưa ra tay. Cũng đã quên đánh nhau với người ta thế nào rồi"
Triệu Quang nói: "Ông muốn chạy?"
Ngài Phú Quý lắc đầu nói: "Sợ là không đi được. Đã quên trừ ma lệnh rồi sao?"
Triệu Quang thở dài một tiếng nói: "Sao có thể quên được chứ, phàm là người nhìn thấy ma tu, đều nhất thiết phải tham dự cuộc chiến trừ ma. Lâm trận bỏ chạy, coi như phản đồ, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao."
Ngài Phú Quý cười khổ nói: "Lúc này tôi hy vọng bản thân mình là một người tu vi bình thường. Ít nhất là như vậy, tôi chạy thoát, sẽ không có ai nói gì tôi cả"
Triệu Quang nói: "Nếu không trốn thoát được, vậy chiến đấu đi!"
Ngài Phú Quý gật đầu nói: "Đúng vậy. Chiến đấu đi!"
Hai người nói xong, trực tiếp lao về phía ma khí ngập trời kia. Giống với bọn họ, còn có không ít người. Từng luồng ánh sáng bay lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!