CHƯƠNG 762
“Thiết Diện, cậu nhất định sẽ chết dưới tay tôi, nhất định!”
Cửu Thiên nghe những câu uy hiếp này đến mức lỗ tai cũng đã muốn thối rữa, hắn cầm chiếc nhẫn lên, rót canh khí vào, trong nháy mắt phá vỡ cấm chế của chiếc nhẫn.
Lão Lưu, Tiểu Thương cũng tối sầm mặt mà giao ra nhẫn trữ vật của bản thân.
Cửu Thiên cầm đồ của ba người, sau đó ở ngay trước mặt của bọn họ lục lọi tìm kiếm một lượt.
Không lâu lắm, Cửu Thiên đã tìm được ngọc phù. Mỗi người một khối, cũng không tệ lắm.
Cầm ngọc phù trong tay, Cửu Thiên cười nói: “Đa tạ đồ vật của ba người”
Nói xong, Cửu Thiên sải bước đi, chỉ để lại ba người Vô Lương tiếp tục ở chỗ này bị người ngoài nghị luận.
Cửu Thiên đi tới đâu, mọi người đều nhường đường đến đó. Sức mạnh mà hắn thể hiện ra, cho dù ở một nơi như chợ Đan Đỉnh thì cũng vẫn có thể nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người.
Sau khi lấy được ngọc phù, Cửu Thiên quay trở lại, tìm một nơi để tháo mặt nạ xuống.
Nhưng vừa đi được mấy bước thì đột nhiên có một thiếu niên bước ra từ trong đám đông.
“Xin dừng bước.
Cửu Thiên dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông này.
Quần áo màu xanh, mi thanh mục tú, là một thiếu niên tuấn tú và sạch sẽ.
Trong mắt có ánh sáng, trên chiếc trán cao ba tấc có linh khí, như thể có hoa sen nở rộ.
Nhìn thoáng qua, Cửu Thiên có thể nhận ra thiếu niên này cũng là một luyện khí sĩ, hơn nữa cảnh giới tuyệt đối không thấp, mơ hồ có thể cảm nhận được đối phương đại khái cũng thuộc cảnh giới Linh Khí Sư.
“Có chuyện gì vậy?”
Cửu Thiên trầm giọng hỏi.
Nghe giọng nói của hắn dường như là giọng nói của một người đàn ông trung niên đã ngoài ba mươi. Thiếu niên mỉm cười nói: “Gia sư có lệnh, bảo tôi đưa cho ngài một vật.
Nói xong, thiếu niên cầm một khối ngọc phù đưa cho Cửu Thiên.
Nhìn thấy ngọc phù, sắc mặt của Cửu Thiên trở nên vô cùng quái dị, cũng may đã được che giấu dưới lớp mặt nạ sắt nên thiếu niên không nhìn thấy.
“Ngọc phù này, chẳng lẽ là ngọc phù dùng để vào Lầu Tiên Duyên sao?”
Cửu Thiên hỏi.
Thiếu niên đáp: “Đúng vậy. Ngài cầm ngọc phù này thì có thể tùy ý ra vào Lầu Tiên Duyên. Thuận tiện nói cho ngài biết một chuyện, ngọc phù mà ngài lấy được trong tay đám người Vô Lương sẽ không thể dùng được đâu.
Nói xong, thiếu niên xoay người cáo từ, thậm chí cũng không để lại tên họ.
Cửu Thiên ngẩn người trong giây lát, ngọc phù mà hắn cướp được từ tay đám người Vô Lương không có tác dụng sao? Hắn thật sự không biết điều này.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, Cửu Thiên đột nhiên cảm nhận được ngọc phù trong tay truyền ra một sức mạnh kỳ lạ, tràn vào trong lòng bàn tay của hắn. Như thể có một trận pháp kỳ quái ngưng tụ trên làn da, Cửu Thiên lập tức cảm nhận được khối ngọc phù này có mối liên kết đặc biệt với mình.
Sau đó, ngọc phù chia ra làm ba, Cửu Thiên cuối cùng cũng hiểu được vì sao không thể dùng ngọc phù của người khác. Ngoài cảm tình còn có phương pháp đặc biệt để xác nhận chủ nhân, những phương pháp này thật ra dễ sử dùng hơn nhiều so với huyết luyện hay những thứ tương tự.
Cửu Thiên mỉm cười, nhét ba khối ngọc phù vào trong ngực, nhanh chóng trở về.
Thiếu niên đi qua đường, quay lại chỗ ông lão, khom người nói: “Sư phụ, đã đưa ngọc phù cho người kia.
“Rất tốt, người này là một hạt giống tốt, phái người chú ý một chút, có thể dễ dàng tạo điều kiện thì cứ cho cậu ta chút tiện lợi.
Ông lão vuốt bộ râu dài hoa râm, cười nói.
Thiếu niên hơi cau mày hỏi: “Sư phụ, chỉ là một Linh Khí Sư nhỏ nhoi, cần gì phải để ý đến chứ?”
Ông lão cười ha ha nói: “Linh Khí Sư tầm hai mươi tuổi đương nhiên đáng để chú ý rồi!