CHƯƠNG 739
Cửa lớn cũ kỹ bị đạp ra, một đám quan binh xông vào trong cái sân chật hẹp.
Cửu Thiên và Hàn Liên không hề sợ, bản lĩnh của những quan binh này, bọn họ coi như đã từng thấy. Nói thật, cho dù toàn bộ bách tính của cả thành phố Vân Hải đều là quan binh như này cũng chưa chắc có thể giết bọn họ.
Chênh lệch thực lực giữa bọn họ đã không thể dùng nhân số để bù đắp.
Do vậy, ánh mắt Cửu Thiên và Hàn Liên nhìn những quan binh này không khác gì nhìn không khí.
Cất bước, Tổng Trấn Thủ vậy mà đi vào dưới sự nâng đỡ của mấy quan binh. Thấy dáng vẻ yếu xìu của ông ta, giống như một phế nhân.
Tống Trấn Thủ mắt đỏ ngầu, ông ta nhìn thấy Cửu Thiên và Hàn Liên, cả gương mặt trở nên vặn vẹo.
“Hai tên cướp các cậu tàn sát con trai của ta, hôm nay nhất định phải xé xác các cậu ra.”
Tống Trấn Thủ rít lên như muốn xé họng.
Linh Bối ở đằng sau Cửu Thiên kéo vạt áo của Cửu Thiên, nói: “Anh đã giết con trai của ông ta sao?”
Cửu Thiên khẽ nói: “Coi như vậy đi. Tên đó tên là Tống Diệc gì đó. Sau khi bị anh đánh tàn phế thì trói lại ném vào địa lao. Khi ra ngoài, em chắc cũng đã nhìn thấy
Linh Bối bỗng ngộ ra, nói: “Chính là tên bánh ú đó à. Em còn tưởng là kẻ tội thượng nào đắc tội với Tống gia, bị trói như vậy. Hừ, đáng đời. Tên đó luôn có ý đồ bất chính với em. Cả thành phố Vân Hải đều biết ngụy quân tử Tống Diệc. Em còn từng đánh hắn ta một trận. Chết là tốt nhất”
Linh Bối khịt mũi, mang theo oán khí nói.
Cửu Thiên hơi nhíu này, dám ra tay với Linh Bối của hắn, xem ra hắn vẫn để tên Tống Diệc đó chết quá hời rồi.
Hàn Liên sư huynh cười nhìn Tống Trấn Thủ, cười ha ha nói: “Ông dẫn chút người như này tới đối phó bọn ta sao? Thật sự không biết ông lấy đâu ra lá gan to như này. Khoảng cách này, tôi ra tay thì ông chết rồi có biết không?”
Tống Trấn Thủ bị dọa lùi lại mấy bước, sau đó cố trấn định nói: “Tên cướp, ta biết cậu lợi hại. Binh sĩ bình thường không phải đối thủ của các cậu. Vậy nên ta đặc biệt mời Phong Tướng Quân tới. Xem các cậu hôm nay có chết hay không?”
Nói xong, Tổng Trấn Thủ tránh người ra.
Ngoài cửa, Phong Tướng Quân sớm đã đợi từ lâu, ông ta dẫn theo 4 cao thủ cất bước đi vào.
Trong miệng lẩm bẩm.
“Tên ngu Tống Trấn Thủ này, không biết ông đây ở bên ngoài đợi ông phí lời đã đợi tới mất kiên nhẫn rồi sao. Bắt người, nói lắm lời thừa thãi, thật là có bệnh mà.”
Vạt áo bay bay, áo giáp khoác trên người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!