CHƯƠNG 730
“Cửu Thiên!”
Một người trong đó chính là Linh Bối.
Một tiếng kêu sửng sốt vang lên, Linh Bối giãy dụa muốn chạy ra ngoài.
Mà người ở bên cạnh cô là một lão già, vẻ mặt ngơ ngác.
Ngọc Xích trong tay bao trùm nguyên khí, chứng minh ông ta là một luyện khí sĩ.
Nhưng lúc này, ông ta đã mất đi khả năng khống chế đối với lực lượng thiên địa ở xung quanh.
Lực lượng hiện nay của Cửu Thiên áp chế đối với luyện khí sĩ, vượt xa võ giả.
“Cậu...
Lão già chưa nói hết lời, trực tiếp bị Cửu Thiên đi tới chém một kiếm ngã ra đất.
Nguyên khí trên người ông ta còn muốn ngăn chặn, nhưng rất đáng tiếc, trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên chuyên phá nguyên khí!
Kiếm hạ xuống, nguyên khí sụp đổ, lão già bị Cửu Thiên chém một kiếm khiến xương cốt cả người nứt vỡ.
Lực lượng rung chấn của trọng kiếm Vô Phong, không phải cơ thể yếu ớt của luyện khí sĩ đó có thể đỡ được.
Cửu Thiên đạp lão già một cước, hắn đi tới bên cạnh Linh Bối.
Lúc này trong tay Linh Bối ôm một con bút bê vải, Cửu Thiên vừa muốn đưa tay chạm vào cô.
Linh Bối sửng sốt kêu lên một tiếng: “Đừng!”
Bup!
Một luồng ánh sáng đánh bay Cửu Thiên.
Cửu Thiên thậm chí không nhìn rõ rốt cuộc là lực lượng gì đánh trúng hắn.
Cả người đau đớn, Cửu Thiên sững sờ nhìn Linh Bối.
Linh Bối nói: “Cửu Thiên, anh trước tiên đoạt Ngọc Xích của lão già đó trước, ông ta dùng pháp quyết định thân chế ngự em!”
Cửu Thiên cố chống người dậy, vừa rồi Linh Bối suýt nữa đánh tan canh khí của hắn.
Đây là búp bê quỷ gì, trông rất lợi hại.
Cửu Thiên đi tới, đoạt lấy Ngọc Xích của lão già.
Ngọc Xích rời tay, vậy mà còn bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Giọng nói của lão Cửu bỗng vang lên.
“Ha ha, pháp khí có linh trí. Chủ nhân vĩ đại, giao nó cho ta!”
Cửu Thiên trực tiếp ném nó vào trong dây lưng của mình, ngay sau đó, Cửu Thiên cảm nhận được Ngọc Xích đó bị Cửu Long Huyền Cung Tháp trấn áp.
Mà lúc này, dưới chân Linh Bối bốc dâng lên một vòng ánh sáng, sau đó huyễn ảnh được hóa ra đã bị phá hủy.
Linh Bối ngồi phịch xuống đất, nức nở nói: “Anh sao bây giờ mới tới. Em đã bị bắt mấy ngày rồi!”
Cất búp bê vải trong tay đi, trong mắt Linh Bối long lanh ánh nước.
Tuy nói thì nói vậy, nhưng khóe miệng của Linh Bối vẫn không kìm nén được nụ cười, giang hai tay về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên đi tới, ôm lấy Linh Bối.
Lúc này hắn mới phát hiện, cả người Linh Bối đã mất hết sức lực.
“Xin lỗi, anh tới muộn!”
Linh Bối dựa đầu vào vai của Cửu Thiên, nói: “Tới thì tốt. Em biết ngay, anh chắc chắn sẽ tới.”
Lúc này Hàn Liên sư huynh cũng xông vào, nhìn thấy Linh Bối không sao. Hàn Liên cười to ba tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!