CHƯƠNG 722
Thành phố Hải Vân, nhà họ Tống Trấn Thủ.
Là gia tộc lớn duy nhất của thành phố Hải Vân, nhà họ Tống nắm chặt tất cả mọi thứ của thành phố Hải Vân.
Khác với quê của Cửu Thiên, cả thành phố Hải Vân, không có gia tộc võ đạo, phân chia thế lực. Mọi người nói đến gia tộc lớn của thành phố Hải Vân, vậy thì có một mình nhà họ Tống.
Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến người của nhà họ Tống, ở thành phố Hải Vân làm mưa làm gió. Mà là nơi hẻo lánh, dù sao chỉ cần nhà họ Tống bọn họ chưa từng làm ra chuyện giết người vô tội linh tinh, căn bản không có người quan tâm.
Nghe nói vị Tổng Trấn Thủ vốn là người của phủ Châu Mục, quan hệ với bên trên cũng rất nhiều, tin tức nhanh nhạy. Cho nên mười mấy năm qua, vẫn yên ổn tọa trấn, không có ai dám tìm đến gây chuyện.
Nhưng hôm nay, ngày lành của ông ta cuối cùng cũng kết thúc.
Râm!
Một tiếng vang lớn, cửa lớn nhà họ Tống bị đạp mạnh mở ra.
Mấy vệ binh bảo vệ bị bay thẳng ra xa mười mấy trượng.
Cửu Thiên dẫn theo quý công tử, khẽ cười nói: "Anh thật sự cho rằng những người này có thể cứu anh à? Ngây thơ quá rồi, anh đúng là không thành thật!"
Nói xong, Cửu Thiên ném bay tên quý công tử như ném rác ra ngoài.
Thật ra chẳng có sức lực gì cả, nên tên quý công tử này bị ghim thẳng vào tường viện cách đó không xa.
Cửu Thiên và Hàn Liên rảo bước đi vào bên trong, toàn bộ nhà họ Tống lúc này cũng loạn hết cả lên rồi.
Có thể là lâu lắm rồi không có người dám tìm nhà họ Tống gây phiền phức, nên những hộ vệ, vệ binh của nhà họ Tống này đều có vẻ rất vụng về, rất hoảng loạn.
Cửu Thiên đi thẳng qua sân trước, đi thẳng đến trước cửa chính điện, những hộ vệ lúc này mới bao vây lấy hắn.
Cửu Thiên nhìn quét khắp mọi nơi, sợ rằng những người này cho dù có cùng nhau đi lên hết, hắn cũng có thể nhẹ nhàng đối phó.
Tiểu Hắc nằm trên vai hắn cũng lười chẳng muốn ngẩng đầu lên xem, đối thủ quá yếu, ngay cả tiểu Hắc cũng không có hứng thú.
"Người nào gây sự, không muốn sống nữa hay sao?"
Trong chính điện, một người đàn ông trung niên bước nhanh ra.
Bụng có hơi phệ, râu cá trê, mặt bánh thịt, quan phục đai ngọc. Hiện tại không thể nghi ngờ gì chính là Tổng Trấn Thủ.
Nhìn thấy Cửu Thiên và Hàn Liên, người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng.
Từ trên cao nhìn xuống nói: "Hai tên nhóc các ngươi, gan cũng to thật. Tự tiện xông vào phủ Trấn Thủ, chỉ bằng hai người. Ta có thể cho hai người đi tù mọt gông"
Hàn Liên sư huynh ngoáy ngoáy lỗ tai, uy hiếp này đối với hắn ta mà nói, thực sự là chẳng có chút tác dụng nào. Còn chẳng bằng gió thoảng bên tai!
Cửu Thiên đang định nói chuyện, người hầu bên ngoài đỡ tên quý công tử kia đi vào.
Cũng khó cho bọn họ có thể kéo người bị ghim sâu trong tường ra, một người hầu kêu trời khóc đất nói: "Lão gia, cậu ba bị bọn họ đánh thành ra như vậy.
Vừa dứt lời, lại có một người hầu lao vào, hét ầm lên: "Lão gia, cậu hai bị người ta đánh. Chính là bọn họ, chính là hai tên khốn này"
Ánh mắt của đám người đều chiếu thẳng về phía Cửu Thiên và Hàn Liên. Tống Trấn Thủ giận khôn nguôi, sắc mặt xanh mét, chòm râu rung rung.
"Thằng nhóc khốn kiếp, bắt lấy bọn họ cho ta. Vứt vào nhà lao!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!