CHƯƠNG 646
Cửu Thiên khẽ thở dài một tiếng, xem ra thạch thất này 80-90% là mộ của người này.
Nhìn kỹ lại bộ hài cốt, bình thường, vô cùng bình thường. Không có thứ gì quý giá, cũng không sót lại lực lượng gì. Càng không có vật gì chứng minh thân phận. Vũ Hoàng Yến lên tiếng: “Để tôi xuống, để tôi nhìn ông ta.
Cửu Thiên nghe vậy thì để Vũ Hoàng Yến xuống đất.
Vũ Hoàng Yến nhìn kỹ bộ hài cốt, giống như muốn từ trên người bộ hài cốt nhìn ra thứ gì đó.
Cửu Thiên lại dừng ánh mặt vào huyết giao ba đầu trên bức tường trước mặt.
Hắn từng nghe nói loại hoang thú này.
Nói chính xác, thật ra huyết giao ba đầu cũng là một loại họ nhà rồng.
Ở Long Nhân tộc, huyết giao ba đầu đều được gọi là thần thú.
Nếu con huyết giao ba đầu này có thể sống mấy trăm tới hàng nghìn năm, nói không chừng có thể lột xác biến thành thần ưng long chín đầu trong truyền thuyết.
Đó là hoang thú hủy thiên diệt địa thật sự, hoang thú tuyệt thế tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ.
Cửu Thiên đưa tay vuốt ve thi thể của huyết giao ba đầu.
Cảm giác sờ lạnh giá, ngay lập tức khiến Cửu Thiên run lạnh cả người.
Ngay lập tức, Cửu Thiên rút tay về, sự lạnh giá này thật sự giống như Hàn Âm Huyết ở bên trên.
Lẽ nào Hàn Âm Huyết ở trên là máu của huyết giao ba đầu này sao.
Cửu Thiên cảm thấy khó tin, con huyết giao ba đầu này có thể có bao nhiêu máu chảy đầy cả cái hồ.
Sau đó, Cửu Thiên nghĩ tới Tiểu Hắc hình như cũng có thể biến to biến nhỏ.
Vậy thì con huyết giao này có phải cũng có thể biến thành cực lớn, sau đó mới phóng ra nhiều máu như này không.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, không thể kiềm chế. Cửu Thiên so sánh một chút, máu có thể chảy đầy cả hồ thì ít nhất nó phải tương đương như Quỳ Ngưu, rất có khả năng còn lớn hơn Quỳ Ngưu.
Hoang thú có thể có kích cỡ như này, không một cái con nào dễ chọc. Tùy tiện đánh đau một hay hai võ giả Thiên Canh, chắc là không thành vấn đề.
Quay đầu, Cửu Thiên lại liếc nhìn bộ hài cốt dưới đất.
Nếu ông ta giết chết huyết giao ba đầu, vậy thì thực lực của tiền bối này cũng ít nhất trên Thiên Canh Cảnh.
Nhất thời, Cửu Thiên nổi lòng kính phục rất lớn đối với vị tiền bối này.
Bất cứ vị tiền bối nào hy sinh khi chiến đấu với hoang thú đều là anh hùng của cả loài người.
Chính vì bọn họ tồn tại mới không để hoang thú mạnh mẽ đạp chân vào địa bàn của con người.
Cửu Thiên không dám dùng tay sờ nữa, không bị Hàn Âm Huyết đồng chết thì chết đông bởi thi thể của huyết giao ba đầu này, vậy thì buồn cười lắm.
Vũ Hoàng Yến vẫn nhìn bộ hài cốt, sau đó Vũ Hoàng Yến nói: “Cửu Thiên, cậu qua đây nhìn, trên tay phải của ông ta có phải có chữ không?” Cửu Thiên nghe vậy thì lập tức lại gần.
Nhìn theo ánh mắt của Vũ Hoàng Yến, quả nhiên Cửu Thiên nhìn thấy trên tay phải của bộ hài cốt có một chữ Cảnh ngay ngắn.
Nét chữ này như dao khắc, in sâu vào xương.
Cửu Thiên nhíu mày nói: “Cảnh? Có ý gì, là tên của ông ta, hay là di ngôn cuối cùng của ông ta, hoặc cái gì cũng không phải?” Vũ Hoàng Yến lắc đầu nói: “Không biết. Cậu cảm thấy sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!