CHƯƠNG 637
Kiếm khí ập tới, sắc mặt tối đi, hắn giơ tay bắn ra một đạo canh khí.
Hai bên va chạm, bỗng nổ ầm.
Động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý của Quỳ Ngưu, đôi mắt trâu to lớn trực tiếp nhìn về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên lập tức hét to: “Tất cả lại gần tôi.”
Ngọc Tiếu Nhi, Tăng Tiến nghe xong thì lập tức lại gần.
Cửu Thiên kéo tay của Vũ Hoàng Yến, bàn tay nhỏ mềm như không xương đó, mịn màng.
“Cậu làm gì?”
Vũ Hoàng Yến sửng sốt thốt lên.
Sau đó, canh kình trên người cũng sáng lên.
Cửu Thiên lớn tiếng quát: “Không muốn chết thì đừng động.”
Một tiếng hét này mang theo sát khí nồng đậm, ngay lập tức khiến Vũ Hoàng Yến đơ người.
Tăng Tiến sửng sốt nói: “Nó qua đây rồi, nó qua đây rồi.”
Quỳ Ngưu rõ ràng đã phát hiện đám người Cửu Thiên, cất cái chân duy nhất của mình tới gần đám người Cửu Thiên. Cửu Thiên vội vàng nắm chặt tay của Ngọc Tiểu Nhi, cùng lúc nói với Tăng Tiến: “Tóm cánh tay của tôi.”
Tăng Tiến lập tức tóm cánh tay của Cửu Thiên, Ngọc Tiếu Nhi ngay lập tức mặt mày tái nhợt, trong mắt tràn ngạp sự kinh sợ.
Trên trán Tăng Tiến cũng đổ mồ hôi lạnh, cơ thể không kìm được mà run rẩy.
Vũ Nhất Xướng ở cách đó không xa cười lớn tiếng, nói: “Các người có thể đi rồi. Cửu Thiên chó má, tôi muốn xem cậu còn cả người phụ nữ độc ác đó cùng nhau trở
thành thức ăn của Quỳ Ngưu. Ha ha, nó đi qua rồi, các người chạy không thoát đâu.”
Vũ Nhất Xướng vừa nói vừa lùi lại mấy bước, khiến cơ thể của mình chui vào trong rừng.
Hắn ta tin, Quỳ Ngưu chắc chắn sẽ ăn đám người Cửu Thiên trước. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì người bên phía Cửu Thiên nhiều hơn hắn ta. Đây là bản năng của tất cả hoang thú.
Chỉ là điều khiến Vũ Nhất Xướng không hiểu, tại sao Cửu Thiên không liếc nhìn hắn ta.
Giống như chuyện vừa rồi hắn ta làm, Cửu Thiên căn bản không để vào trong mắt.
Lúc này Cửu Thiên bỗng phóng ra canh khí của mình.
Một tầng canh khí giống như bức màn ánh sáng trong suốt bao trùm ở trong phương viên mười trượng.
Ngay lập tức, đám người Ngọc Tiếu Nhi, Vũ Hoàng Yến cảm thấy xung quanh trống rỗng, giống như ngay cả hô hấp cũng không làm được.
Giọng nói bình tĩnh của Cửu Thiên vang lên.
“Đừng lên tiếng, đừng làm bất cứ động tác gì. Nín hô hấp, nó bây giờ không nhìn thấy chúng ta!”
Ánh mắt nóng rực, Cửu Thiên nhìn chằm chằm Quỳ Ngưu đi tới.
Chiêu này cũng là tuyệt kỹ hắn sáng tạo ở trong huyễn cảnh, dùng để tránh truy sát của hoang thú.
Dựa vào canh khí có thể bài trừ hết mọi đặc tính, Cửu Thiên có thể chế tạo ra một không gian kín khoảng mười trượng.
Người ở trong không giống như u linh, không có khí tức, thậm chí ngay cả bóng người cũng bị che đậy ở mức độ nhất định.
Loại kỹ thuật che đậy thân hình này, đối với võ giả và luyện khí sĩ đều có hiệu quả như nhau. Càng không cần nhắc tới những hoang thú đầu óc đơn giản này.
Quả nhiên, sau khi đi mấy bước thì Quỳ Ngưu sững ra.