CHƯƠNG 618
Một đêm yên tĩnh rất nhanh đã trôi qua, sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời tỏa sáng vạn dặm.
Cửu Thiên và Tăng Tiến phân công canh giữ một đêm, một người ngủ mấy canh giờ, bây giờ tinh thần rất phấn chấn.
Nhưng Ngọc Tiếu Nhi rõ ràng ngủ cả một đêm thoạt nhìn mệt mỏi uể oải rất rõ ràng.
Không có cách nào khác, một võ giả mất đi canh kình, sức chiến đấu, sức chống cự đều giảm đi rất nhiều.
Vừa thấy liền biết Ngọc Tiếu Nhi trong giai đoạn sơ giai, chắc chắn cũng không luyện được nền móng vững chắc, có lẽ là dựa vào đan được gì đó để tăng cường.
Cho nên một khi mất canh kình, tình trạng của cô ta còn chẳng bằng người bình thường.
Ngọc Tiếu Nhi yếu ớt đi theo bên cạnh tiểu Hắc, vừa ăn đồ ăn vặt tiểu Hắc đưa cho cô ta, vừa nói: "Hôm nay chúng ta phải tiếp tục đi tiếp sao?"
Cửu Thiên nói: "Tiếp tục đi. Chúng ta chỉ có thời gian năm ngày, không thể lãng phí. Thân thể của cô khôi phục thế nào rồi."
Ngọc Tiếu Nhi nói: "So với hôm qua tốt hơn một chút. Nhưng vẫn không có chút canh kình nào. Sợ rằng không thể hỗ trợ gì cả."
Cửu Thiên gật đầu nói: "Tiểu Hắc, mày chăm sóc cho cô Ngọc Tiếu Nhi."
Tiểu Hắc vẫy vẫy móng vuốt với Cửu Thiên, tỏ vẻ đã hiểu.
Sửa sang lại quần áo một chút, ba người chuẩn bị xuất phát.
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, phương Đông lại có mây đen bay tới, có lẽ rất nhanh sẽ có mưa to.
Thừa dịp trước khi mưa to, có thể cố gắng đi thêm được bao nhiêu đường thì đi bấy nhiêu.
Ba người chuẩn bị rời mộ phần đao kiếm, nhưng vào lúc này, trong rừng truyền đến tiếng loạt soạt.
Lỗ tai Cửu Thiên khẽ nhúc nhích, lập tức dùng thiên địa chi lực hướng nơi phát ra âm thanh phóng đến, thấy rõ ràng nơi đó rốt cuộc là gì.
Ngọc Tiểu Nhi và Tăng Tiến thấy Cửu Thiên dừng bước, cũng cùng dừng lại.
"Làm sao vậy?"
Ngọc Tiếu Nhi lên tiếng hỏi.
Cửu Thiên chợt nở nụ cười, nói: "Có người đến đây!"
Vừa nói xong, canh y trên người Cửu Thiên sáng lên.
Sát kiếm ngút trời!
Cửu Thiên nhất kiếm trong tay giơ lên, đánh giết về phía rừng.
Kiếm khí xé rách một mảng rừng cây, ngay sau đó từ trong rừng có hai bóng người lao ra.
"Là ai bổ kiếm vào tôi!"
Quần áo tả tơi, người lao ra không phải là ai khác, đúng là Vũ Nhất Xướng, cậu Vũ. Đi cùng với Vũ Nhất Xưởng còn có Vũ Hoàng Yến, lúc này thoạt nhìn cũng rất chật
vât.
Ngẩng đầu, Vũ Nhất Xướng liếc mắt nhìn thấy là Cửu Thiên, lập tức dừng chân lại.
Cửu Thiên khẽ cười nói: "Thì ra là cậu Vũ, tôi còn tưởng là thú hoang nhảy ra ngoài, nên mới tiện tay chém một kiếm, không có việc gì đi!"
Vũ Nhất Xướng liếc ngực của mình một cái, ở đó đã có một vết kiếm chém.
Cho dù anh ta phản ứng nhanh, canh y bảo vệ cơ thể, thế nhưng cũng không thể hoàn toàn chặn lại kiếm khí của Cửu Thiên.
Đây là tiện tay chém một kiếm sao?
Chỉ sợ là muốn một kiếm xử lý hắn ta đi!