CHƯƠNG 616
"Cô khóc cái gì?"
Cửu Thiên khó hiểu hỏi.
Ngọc Tiếu Nhi nâng cánh tay yếu ớt lên, lau nước mắt nói: "Tôi không khóc. Tôi rất vui, bây giờ đã rất hiếm thấy người như cậu."
Cửu Thiên cười nói: "Mà cô còn lớn hơn tôi nữa, khóc sướt mướt như vậy được à?"
Ngọc Tiếu Nhi nín khóc mỉm cười.
Cửu Thiên bảo tiểu Hắc cũng Ngọc Tiếu Nhi lên.
Dù sao lưng của tiểu Hắc cũng rộng, cõng một mình Ngọc Tiếu Nhi chắc chắn không có vấn đề. Nếu mà không được, đợi đến khi thực sự nguy hiểm. Cũng có thể để Ngọc Tiếu Nhi và tiểu Hắc đi vào phủ đệ hư không của hắn.
Tăng Tiến nhìn động tác của Cửu Thiên, gật đầu nói: "Cậu Cửu quả nhiên là người có thể tin tưởng. Cô Ngọc Tiếu Nhi không nhìn lầm cậu."
Cửu Thiên nói: "Tôi chỉ là không có thói quen vứt bỏ bạn bè thôi."
Ngọc Tiểu Nhi nghe được lời Cửu Thiên, lẩm bẩm nói: "Chỉ là bạn bè thôi sao?"
Thính lực của Cửu Thiên rất tốt, cũng nghe thấy lời của Ngọc Tiểu Nhi. Nhưng hắn lại không tỏ vẻ ra sao cả.
Mưa to tầm tã vẫn tiếp tục, tiếng sấm cũng không có ý định dừng lại.
Quay đầu nhìn bốn phía, Cửu Thiên nói: "Nơi này không thể ở lâu. Những con nhện, con rắn nhỏ và thú hoang đó chắc hẳn là đã bị cái gì đó hấp dẫn, mới có thể tụ tập đến đây. Nếu không đoán sai, hơn phân nửa là có liên quan đến tiếng trâu hống."
Tăng Tiến kinh ngạc nói: "Cậu Cửu đang tu luyện mà cũng có thể nghe được những chuyện của thế giới bên ngoài sao?"
Cửu Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy. Cậu Tằng, chúng ta đi về phía trước thôi. Ít nhất cũng phải ra khỏi khu rừng này. Tốt nhất là nhanh chóng đến bờ biển."
Tăng Tiến nói: "Được, tất cả đều nghe theo Cậu Cửu."
Hai người hạ quyết tâm, lập tức bắt đầu hành động, tiểu Hắc cõng Ngọc Tiếu Nhi, đuổi ngay phía sau hai người.
Một đường chạy như bay về phía trước, Cửu Thiên cầm trọng kiếm trong tay, bắt đầu vượt mọi chông gai.
Lúc này vì an toàn, Cửu Thiên trực tiếp vận dụng canh khí của mình ngưng tụ ra công pháp luyện khí sĩ, bắt đầu tra xét bốn phía.
Cơ thể hòa vào đất trời, Cửu Thiên có thể cảm nhận được tất cả động tĩnh của các động vật trong phạm vi mấy chục dặm.
Dẫn Tăng Tiến, Cửu Thiên không ngừng thay đổi phương hướng hành đồng.
Lần nào cũng như gãi đúng chỗ ngứa tránh đi cơn thú triều.
Sau vài lần liên tục, cho dù Tăng Tiến có phản ứng chậm, cũng nhìn ra gì đó.
Ánh mắt mang theo sùng bái, Tăng Tiến bây giờ cảm giác Cửu Thiên tựa như một cường giả võ đạo đã sinh hoạt trong rừng cây nhiều năm.
Hắn ta chưa bao giờ gặp người giống như Cửu Thiên, có thể biết trước hành động của thú hoang.
Chuyện như vậy, cho dù có xảy ra ở một người luyện sĩ khí thực lực không tầm thường, đều sẽ khiến người khác tán thưởng. Càng đừng nói tới trong nhận thức của Tăng Tiến, Cửu Thiên chính là một võ giả thuần túy.
Tốc độ của hai người không chậm, đến khi bầu trời trên không lấp lánh ánh sao, bọn họ cũng ra khỏi khu rừng này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!