Ngày hôm nay, Ngô Tân vẫn ngồi bên hồ, hít thở hấp thụ tinh khí của đất trời.
Cửu Thiên tiến vào hồ Huyết Nguyệt lâu như vậy khiến Ngô Tân có chút lo lắng. Nếu không phải ông ta cảm nhận được Cửu Thiên vẫn an toàn dưới đáy hồ thì Ngô Tân đã cứu Cửu Thiên lên từ lâu rồi.
Chỉ là bộ dạng hiện tại của Cửu Thiên vô cùng yên lặng, khiến Ngô Tân nghi ngờ liệu Cửu Thiên có phãi đã tu luyện sai hướng rồi hay không.
Trong lúc Ngô Tân đang nghi ngờ, hồ Huyết Nguyệt bắt đầu có thay đổi.
Màu hồ vốn dĩ là màu đỏ bắt đầu chuyển màu, sắc đỏ đậm đặc từ từ tan đi, bên cạnh hồ nước nhanh chóng trở nên trong xanh hơn.
Ngay sau đó, ở chính giữa hồ xuất hiện xoáy nước. Ngô Tân nhạy bén cảm giác được sự biến đổi sức mạnh đất trời, tất cả đều lao về phía đáy hồ.
Đây là điềm báo xuất quan!
Ngô Tân đột ngột đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Thiên dưới đáy hồ.
Lúc này, Cửu Thiên cũng đã tỉnh lại, vừa cử động một chút, sức mạnh trong cơ thể liền dâng trào mãnh liệt và bộc phát ra bên ngoài.
Đây tiên là canh kình mạnh mẽ hóa thành luồng khí màu trắng mịt mờ vây lấy hắn sau đó luồng khí năm màu trong đan điền hắn cũng không chịu thua kém mà lao ra ngoài cơ thể.
Hai luồng năng lượng này va vào nhau, lập tức khiến Cửu Thiên cảm giác cơ thể mình đã bị thương.
Hai năng lượng này hoàn toàn khác nhau, tựa như nước với lửa khó có thể dung hòa, trong lúc luyện thể cảnh, hai luồng năng lượng này không thể tiếp xúc với nhau, vẫn bình an vô sự. Nhưng hiện tại hai luồng năng lượng này đều đang đến thời khắc thành hình, nguyên khí và canh kình đều muốn cướp đoạt địa vị chủ thể, thậm chí còn không màng đến cơ thể Cửu Thiên, bắt đầu tự mình chiến đấu.
Vô số âm thanh vang lên từ đáy hồ, Ngô Tân cũng nghe thấy được, ngay lập tức ông ta liền biết Cửu Thiên đã bắt đầu trải qua thời khắc mấu chốt nhất.
Ngô Tân hét to: “Bao dung vạn vật, Vô Cực Luyện Thần!"
Âm thanh giống như sấm sét cuồn cuộn, xuyên thấu qua hồ nước truyền vào tai Cửu Thiên.
Âm thanh đinh tai nhức óc khiến Cửu Thiên tỉnh ngộ, không phân tâm, lập tức vận khởi công pháp Vô Cực Luyện Thần, dưới sự khống chế mạnh mẽ của anh, từng luồng canh kình và nguyên khí giống như lốc xoáy đan chéo vào nhau.
Cỗ lốc xoáy này nhanh chóng lan rộng, Cửu Thiên không chỉ muốn tăng vận tốc của lốc xoáy mà đồng thời còn muốn ngăn ngừa việc canh kình và nguyên khí bị mất cân bằng.
Mỗi một luồng nguyên khí hấp thu vào trong lốc xoáy đều phải có sức mạnh ngang với canh kình, hai luồng năng lượng này chậm rãi thu liễm bên ngoài cơ thể và trở lại đan điền thông qua kinh mạch.
Khi cơ thể Cửu Thiên biến hóa, cả hồ nước đều bắt đầu xoay tròn.
Ngô Tân vượt qua hư không, đạp lên không khí, bay đến đỉnh lốc xoáy của hồ nước.
Cụp mắt nhìn xuống là có thể thấy rõ Cửu Thiên đang ngồi chính giữa dòng xoáy.
Lúc này, tóc Cửu Thiên tung bay mặc dù trời không có gió, xung quanh cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện những luồng khí nhỏ.
Canh kình màu trắng sữa và nguyên khí năm màu đan chéo vào nhau, vô cùng đẹp mắt. Đan điền của Cửu Thiên, bên trong kinh mạch đều xuất hiện vô vàn lốc xoáy nhỏ. Đặc biệt là lốc xoáy bên trong đan điền, vô cùng rực rỡ và lung linh, đẹp không sao tả được.
Khi canh kình và nguyên khí cuối cùng hóa thành lốc xoáy là lúc Cửu Thiên cảm giác được cỗ lốc xoáy đã có chút mất khống chế.
Lốc xoáy khủng bố khiến đan điền của hắn lung lay như sắp vỡ, kinh mạch đều phát ra tiếng thét không chịu nổi sức nặng.
Mạnh mẽ hấp thu sức mạnh đang điên cuồng cắn nuốt nguồn năng lượng xung quanh mình giống như cá vôi nuốt bò, không chỉ có năng lượng của hồ nước màu đỏ này mà còn cả sức mạnh trời đất xung quanh.
Ngô Tân thấy đã gần xong, ông ta liền tới giúp đỡ Cửu Thiên hoàn thành bước cuối cùng này.
Phủi tay, đầu ngón tay Ngô Tân xuất ra một luồng canh khí.
Canh khí đi thẳng vào trong cơ thể Cửu Thiên từ đỉnh đầu hắn, tiến vào đan điền.
Ngay khi luồng canh khí này tiến vào trong đan điền, lốc xoáy bỗng chậm lại.
Cửu Thiên vỗn dĩ đã có chút không gánh nổi sức nặng, sắp ngã gục, nhưng lúc này đột ngột dừng lại khiến Cửu Thiên nắm bắt được thời cơ.
Chỉ một thoáng sau, Cửu Thiên tập trung sự chú ý, dồn hết sức áp chế lốc xoáy, luồng canh khí kia khi tiến vào lốc xoáy liền giống như mồi lửa lan tràn ra, mọi lốc xoáy nhanh chóng thành hình, cuối cùng đều hóa thành khí thể màu trắng bùng cháy như ngọn lửa.
Canh khí thuộc về Cửu Thiên cuối cùng cũng đã hình thành ngay trong khoảnh khắc này!
Oành!
Ngọn lửa màu trắng ngà bên trong cơ thể Cửu Thiên toát ra, nước hồ xung quanh lập tức bị đẩy ra xa 5m, để lộ ra đáy hồ.
Cửu Thiên có thể cảm nhận được cơ thể mình đang ngập tràn sức mạnh.
Mọi thứ đều trở nên rõ ràng sáng tỏ, tựa như hắn có thể nhìn thấy gió chuyển động hay hoa văn của nước.
Cảm giác hiểu rõ đất trời chỉ diễn ra trong phút chốc, ngay sau đó đều trở lại như ban đầu, Cửu Thiên dùng một chân dậm thật mạnh xuống, canh khí xông vào đáy hồ, nhảy mạnh lên.
Ngô Tân và Cửu Thiên gần như lên bờ cùng một lúc, hồ nước lúc này ầm ầm nổ vang, dòng nước bay thẳng lên phía chân trời.
Cửu Thiên nhìn canh khí bốc lên trên người, cười thành tiếng.
Ngô Tân cũng rất vui vẻ, nói: “Cửu Thiên, chúc mừng con đã thành công.”
Cửu Thiên kích động gật đầu, sau đó xoay người quỳ hai đầu gối xuống trước mặt Ngô Tân.
“Đa tạ sư phụ!”
Ngô Tân đặt tay lên đầu Cửu Thiên, nhìn lên trời cao, lẩm bẩm thành tiếng.
“Kiên quyết trau dồi, tu luyện công pháp thành công. Tâm ta rung động được ý trời, cũng không uổng phí kiếp người này!”