Cửu Thiên cũng không biết vì sao, chỉ cần bỏ thức ăn vào trong Văn Hỏa Đỉnh kia thì thức ăn vô cùng dễ chín, hơn nữa còn rất ngon. Lần đầu tiên Cửu Thiên phát hiện điều này, thật sự vui đến điên người, hắn không muốn ăn lương khô cứng như đá cùng với mấy món thịt nướng đen như than nữa.
Cái Văn Hỏa Đỉnh này đối với Cửu Thiên mà nói thật sự chính là kho báu nấu nướng, chỉ cần ném đồ vào đó, sau đấy lại đốt lửa là được.
Mỗi khi nhìn thấy hành động này của Cửu Thiên, Ngô Tân đều thở dài, cái đỉnh luyện dược tốt như vậy lại bị Cửu Thiên coi thành cái nồi nấu đồ ăn, nhưng cũng không thể không thừa nhận những món được nấu ra từ cái đỉnh này rất ngon.
Chẳng mấy chốc cả hai đều no bụng, phần thịt nướng còn lại đem cất đi để dành bữa tối dùng tiếp.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, có đôi lúc Cửu Thiên cũng không biết mình đã đi ra dãy núi Tây Sơn hay chưa.
Biển rừng bao la, gần như che khuất ánh mặt trời.
Cửu Thiên đi hơn nửa ngày, đột nhiên phía trước rộng mở thông suốt, xuất hiện trước mặt hắn chính là một hồ nước nhỏ màu đỏ rực, xung quanh hồ hình trăng khuyết có một tốp con thú hoang đang nằm.
Khi nhìn thấy thú hoang, Cửu Thiên ngay lập tức trốn vào trong rừng cây.
Đúng là sợ cái gì thì tới cái đó, thú hoang trước mắt chính là Nham Giáp Long Quy đã từng khiến cho Cửu Thiên khốn đốn.
Mỗi một con Long Quy đều cao hơn 3 mét, cơ thể to lớn toàn là nham thạch cứng rắn, trên đầu còn có sừng và điện quang màu tím.
So với con Nham Giáp Long Quy lần trước thì mấy con này còn lớn hơn.
Nói chung, kích thước và sức mạnh của các thú hoang đều có tỷ lệ thuận với nhau. Cửu Thiên đang cân nhắc có nên đi đường vòng không, hay nhân lúc bọn chúng còn chưa phát hiện thì rời đi ngay lập tức.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Ngô Tân vang lên.
“Hồ Huyết Nguyệt! Thật sự có hồ Huyết Nguyệt ở đây.”
Giọng nói của Ngô Tân phảng phất sự kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Cửu Thiên thấy sư phụ kinh ngạc như vậy, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Sư phụ, hồ Huyết Nguyệt thì sao?”
Ngô Tân cười nói: “Cửu Thiên, vận may của con thật tốt, hồ Huyết Nguyệt là hồ nước thần kỳ có thể tăng sức mạnh khí tu. Con tìm cách bước vào trong hồ Huyết Nguyệt tu luyện, chưa đến mấy ngày là con có thể luyện ra nguyên khí. Đồng thời hồ Huyết Nguyệt cũng có hiệu quả tăng cường thể lực, có thể giúp con đột phá. Vận khí của con thật tốt mà!”
Cửu Thiên nghe được, hai mắt liền sáng lên, hồ Huyết Nguyệt trước mặt hoá ra lại thần kỳ như thế.
Nhưng bất chợt sau đó Cửu Thiên lại nhíu mày, anh nhìn vào những con Nham Giáp Long Quy đang ở bên cạnh hồ Huyết Nguyệt. Mấy cái con đó nằm ở đây, thật ra cũng có chút rắc rối.
Cửu Thiên nghiến chặt răng, nói: “Xem ra chỉ có thể dụ chúng rời đi mà thôi.”
Ngô Tân cười nói: “Tốt nhất là dẫn ra xa một chút, đừng để chúng nó quấy rầy đến việc tu luyện của con, nếu không thì con cứ giết hết chúng đi.”
Cửu Thiên đáp lại: ‘Hiện tại con có thể làm được gì chứ?”
Ngô Tân nói: “Hãy cứ tin tưởng vào chính bản thân con, đúng rồi, con tu luyện Vô Cực Luyện Thần, không những có thể giúp con dung hợp canh kình và nguyên khí, nó còn có thể dung hợp các thứ khác. Ta cũng đã thử dùng Vô Cực Luyện Thần để dung hợp các công pháp khí tu, nếu không con cũng thử xem có thể dung hợp công pháp võ kỹ hay không, không phải gần đây con cũng dành thời gian để luyện tập tiểu phá diệt quyền bản không hoàn chỉnh đó sao?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Thật sự có thể sao? Thôi kệ đi, cũng không có chủ ý nào tốt hơn, cứ thử xem.”
Nói xong, Cửu Thiên nhảy vào bên trong rừng cây, tìm được một góc khuất, nhẹ nhàng cắm Long Diên Hoa vào trong đất.
Chỉ một lúc sau, Long Diên Hoa tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.
Mùi hương này khiến Cửu Thiên có chút thất thần trong giây lát, chính là Long Diên Hương đã được Ngô Tân tăng cường.
Mùi hương chậm rãi lan toả ra, rất nhanh sau đó mấy con Nham Giáp Long Quy nằm cạnh hồ nước liền ngửi thấy.
Ngay lập tức, mấy con Nham Giáp Long Quy đó đồng loạt đứng dậy. Sau đó, bọn chúng như không muốn sống nữa cùng nhau xông ra ngoài.
Cửu Thiên tránh trên cây nhìn hành động của những con Nham Giáp Long Quy kia.
Có hai con không đi đúng hướng, lao vào rừng cây bên cạnh làm gãy không biết bao nhiều là cây. Có hai con lao đúng hướng, nhưng đã đi khá xa và vẫn tiếp tục lao về phía trước.
Chỉ có một con dừng lại dưới tán cây, tìm kiếm khắp nơi.
Cửu Thiên nhắm chuẩn thời cơ, nhảy xuống, toàn thân bốc lên ngọn lửa.
Liệt Diễm Băng Sơn Quyền.
Một tiếp bụp vang lên, nham giáp văng khắp nơi.
Nấm đắm của Cửu Thiên nhắm chuẩn vào đầu của Nham Giáp Long Quy mà đánh tới tấp.
Nham Giáp Long Quy phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, nhưng không ngã xuống đất. Sức phòng thủ vô cùng mạnh mẽ khiến nó chỉ lùi về sau vài bước liền có thể đứng vững.
Tròng mắt nó đỏ ngầu, Nham Giáp Long Quy tức giận, nhanh chóng lao về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên nghiến răng nói: “Lần trước bị ngươi đâm bay, nhưng lần này chắc chắn sẽ không.”
Cửu Thiên giơ tay lên, nắm được cặp sừng cứng rắn trên đầu Nham Giáp Long Quy, lực đánh quá mạnh khiến mặt đất dưới chân Cửu Thiên nứt ra một khe rãnh thật sâu.
Hai chân hắn đã hoàn toàn lún vào trong đất.
Cương kính màu trắng ngà chuyển động trên cánh tay, Cửu Thiên giơ cánh tay phải lên, giáng một cú đấm xuống.
Tiểu Phá Diệt Quyền!
Cú đấm này vừa giáng xuống liền khiến một khối nham giáp bị nứt ra.
Nhưng vào lúc này, sừng của Nham Giáp Long Quy lại nhấp nháy sáng lên như tia sáng của sấm chớp.
Thấy có gì đó không ổn, trên đỉnh đầu Cửu Thiên truyền đến giọng nói của Ngô Tân.
“Khí thủ đan điền, thần ngự vô cực, vạn vật khả dung.”
Cửu Thiên lặp lại mười hai chữ này, trong lòng trở nên trống rỗng, một chút sức mạnh dũng mạnh của trời đất dồn vào cánh tay hắn.
Cửu Thiên lại tung ra cú đấm.
“Phá Diệt Băng Sơn Quyền!”
Nham Giáp Long Quy thoáng chốc đã bị một cú đấm này của Cửu Thiên đánh trúng và ngã ‘rầm’ xuống mắt đất.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005