Cửu Thiên hít sâu một hơi, ăn Hư Hỏa Đan.
Ngay sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy cả người mình giống như lửa đốt bốc lên khói mù.
Dược lực cuồn cuộn giống như hồng lưu càn quét xương cốt kinh mạch của hắn, Cửu Thiên điều chỉnh tiết tấu hô hấp, dẫn dắt dược lực xâm nhập tứ chi bách cốt.
Dần dần, Cửu Thiên lặng đi trong trạng thái như vậy, vết thương trên người từng chút từng chút kết vẩy, lành lại, cuối cùng giống như lột da lộ ra làn da khỏe mạnh hồng hào.
Không biết từ khi nào, Ngô Tân cũng đứng ở cửa phòng của Cửu Thiên, nhìn thấy trạng thái của Cửu Thiên, Ngô Tân hài lòng gật đầu. Sau đó giúp Cửu Thiên đóng cửa phòng lại.
Thời gian một đêm, Cửu Thiên đã vượt qua quá trình hấp thụ dược lực.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt của Cửu Thiên.
Từ từ mở mắt, Cửu Thiên hơi cử động, bèn nghe thấy tiếng xoạt xoạt.
Nhìn kỹ lại, bản thân giống như rắn lột một lớp da. Lấy những thứ buồn nôn này ra, Cửu Thiên hoạt động cơ thể, lập tức cảm nhận được cả người tràn đầy lực lượng.
Đánh nhẹ một quyền thì có luồng nhiệt ập tới. Một quyền của Cửu Thiên đánh vào ván cửa.
Ván cửa bằng gỗ bị một quyền đấm xuyên, sau đó cả tấm gỗ vậy mà bốc ra khói nóng bỏng, tấm gỗ bị đánh tan có một khoảng đen.
Cửu Thiên mỉm cười nhìn nắm đấm của mình, trạng thái như này là biểu hiện rõ ràng của Liệt Hỏa Kim Thân đã luyện tới tiểu thành.
Rảo bước chạy ra ngoài, Cửu Thiên lại đi xuống dưới thác nước, tay chân sinh ra gió, Cửu Thiên cảm thấy khí của mình cũng tăng lên không ít. Người nhẹ như yến, đứng ở trên tảng đá, tuyệt đối sẽ không trơn ngã.
Dòng nước đánh vào cơ thể, lần này Cửu Thiên bất động như núi.
Cửu Thiên cười lớn tiếng, cả người lấp lánh ánh sáng đỏ, Liệt Hỏa Kim Thân tỏa ra, dòng nước trượt qua.
Tiếng cười đâm thẳng lên thương khung, văng khắp núi rừng.
Mấy ngày tiếp theo thì Cửu Thiên trải qua thoải mái hơn không ít. Tuy thỉnh thoảng vẫn sẽ bị dòng nước làm ngã, nhưng dòng nước nóng bỏng kia đã không thể làm gì được hắn nữa, đau đớn vẫn có, nhưng không có gì to tác.
Đáng tiếc, những ngày như vậy không duy trì được mấy ngày, Ngô Tân nhìn thấy loại tu luyện này đối với Cửu Thiên đã không có tính khiêu chiến, lập tức thay đổi cách tu luyện khác.
Phần đỉnh thác nước, Ngô Tân để một sợi lửa tím vào. Lần này, tất cả nước từ trên vách núi vút xuống đều trở thành nước sôi nóng bỏng. Không những như vậy, Ngô Tân còn lấy ra thứ mà những ngày nay ông ta chuẩn bị, một viên đá không quy tắc được Cửu Thiên treo ở trên cổ.
Bỗng chốc Cửu Thiên cảm thấy cơ thể của mình giống như nặng nghìn cân, nhấc cánh tay cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Ngô Tân mỉm cười giải thích: “Đây gọi là phong lực thạch, là một thứ đặc biệt được Thượng Cốc truyền lại. Luyện Khí Sĩ bình thường sẽ không luyện chế, cần khâu chế tác rất phức tạp, hiệu quả duy nhất chính là áp chế người đeo nó. Thời xưa, Luyện Khí Sĩ chính là dựa vào phong lực thạch để giam cầm tội phạm. Đương nhiên, loại phong lực thạch đó càng khủng bố hơn, đủ thể khiến một võ giả có tu vi cao không thể cử động, đau đớn vô cùng, cái ngươi mang chỉ có thể tính là loại hơi nhỏ.”
Cửu Thiên nghe mà khóe mắt giật giật, lực áp chế lớn như vậy, vậy mà chỉ có thể tính là lợi hơi nhỏ. Cửu Thiên đứng ở đó, nửa ngày chỉ di chuyển một bước nhỏ.
Ngô Tân nhìn hắn nói: “Nhiệm vụ tiếp theo của con là đeo thứ này từ bên dưới thác nước trèo lên trên đỉnh. Mặc kệ con dùng cách gì, leo được lên đỉnh, giai đoạn tu luyện này sẽ kết thúc.”
Cửu Thiên há to miệng, quả nhiên loại tu luyện này là muốn chết người.
Ngô Tân vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Đương nhiên, ta sẽ để lại một quyển sách luyện thuốc cho con, bên trong có cách giải trừ phong lực thạch. Nếu con có thể tìm được, hơn nữa thành công, vậy cũng coi như con vượt qua giai đoạn này. Ta nói rồi, bất kỳ cách gì, chỉ cần con có thể trèo lên đỉnh thác nước.”
Cửu Thiên nhìn Ngô Tân, ngay cả gật đầu cũng không làm được.
Ngô Tân không nói nhiều nữa, chắp tay rời đi. Cửu Thiên đứng tại chỗ, một lần đứng là cả một ngày.
5 ngày sau, Cửu Thiên miễn cưỡng có thể bước đi, chỉ là tốc độ đi vô cùng chậm, không bằng đứa trẻ vừa mới học đi.
10 ngày sau, Cửu Thiên cuối cùng cũng có thể tự mình ăn cơm, vừa ăn, vừa đỏ mắt nhìn chằm chằm sách thuốc dày.
15 ngày sau, Cửu Thiên ở dưới thác nước ngã vào trong nước, suýt nữa bị sặc chết.
20 ngày sau, Cửu Thiên chịu dòng nước nóng đáng sợ, bắt đầu leo lên mặt đá, có điều chỉ leo được ba trượng thì Cửu Thiên lại rơi xuống.
25 ngày sau, Cửu Thiên cuối cùng cũng có thể quen với việc chuyển hóa khí trong cơ thể mình thành lực lượng của gió, không chỉ là quanh tay chân, còn có thể bao trùm cả người. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cơ thể của hắn. Đồng thời, bắp thịt toàn thân của hắn cũng trở nên vô cùng rắn chắc, chỉ một ngón tay, Cửu Thiên có thể đào một cái lỗ sâu trên nham thạch.
Một tháng sau, Cửu Thiên ngồi ở phần đáy thác nước, cả người mang theo ánh sáng đỏ nhàn nhạt, dòng nước trút xuống nơi cách đỉnh đầu của hắn một tấc thì tự chia ra, đây là khí trong cơ thể của hắn tỏa ra khắp người.
Hô hấp bình ổn, Cửu Thiên mỗi lần nạp khí đều sẽ mang theo luồng nhiệt.
Dần dần, cơ thể của Cửu Thiên bắt đầu xuất hiện sự thay đổi nhỏ, xanh gân giật giật, giống như nhảy múa, bắp thịt thu lại, nhanh chóng tăng cường.
Đột nhiên, Cửu Thiên mở hai mắt ra, trong mắt tràn ngập tính quang.
Cửu Thiên xoay tay, đấm một quyền xuống dưới dòng nước phía dưới, khí lưu toàn thân hóa thành ngọn lửa, ngay lập tức dòng nước bị bốc hơi hết.
Ngô Tân đứng ở bên bờ nhìn, khẽ mỉm cười nói: “Cửu Thiên, con tiến vào Luyện Thể cấp tám rồi.”
Cửu Thiên vung nắm đấm, nói: “Lần này khiến ta xem thử ta có thể trèo được bao nhiêu.”
Cửu Thiên nói xong thì từ dưới thác nước, nhảy vọt lên, bình ổn mà kiên định lèo lên mặt đá.
Giống như võ đạo của hắn.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010