CHƯƠNG 294
Buổi tối, bầu trời lấp lánh ánh sao.
Nửa đếm, khi gió mát thổi lồng lộng.
Một bóng người lén lút bước ra từ cổng Minh Tâm viện.
Trên mặt cô ta còn nở nụ cười, bước chân rất nhanh và khẽ khàng. Ánh trăng sáng rọi vào gương mặt cô, người đó chính là Linh Bối.
Đêm muộn thế này mà cô ta lại rời khỏi Minh Tâm viện một mình.
Vẫn một thân áo choàng trắng, tóc dài bay bay và y phục đi săn.
Bên ngoài cổng, một bóng người đã đợi từ lâu cùng một con chó to bằng con sư tử đứng bên cạnh.
Cửu Thiên vác kiếm sau lưng, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng, khoé môi cũng nhếch lên.
Khi thấy Linh Bối bước nhanh tới, Cửu Thiên cũng từ từ ra đón.
Cửu Thiên đang định nói thì Linh Bối bỗng tóm lấy áo hắn/
Một ngón tay của cô đặt trên một: “Không cần nói nhiều, sẽ bị người khác phát hiện đấy, đi theo tôi.
Cửu Thiên chậm rãi gật đầu, hai người mở thân pháp rồi nhanh chóng tiến ra khỏi Minh Tâm viện.
Tiểu Hắc phấn kích chạy theo hai người.
Họ xuyên qua khu rừng, qua con đường mòn.
Linh Bối vừa chạy vừa cười ngọt ngào với Cửu Thiên.
Cửu Thiên cũng cười lại, hai người chạy đến bờ hồ lấp lánh rồi mới dừng lại.
“Cửu Thiên, đến đây, ngồi ở bên này đi.
Lv vẫy Cửu Thiên ngồi xuống cạnh bờ hồ.
Cửu Thiên tháo trọng kiếm xuống rồi đặt sang một bên, sau đó mới từ từ ngồi xuống.
Tiểu Hắc lại đến bên hồ, mở to mắt nhìn đám cá đang bơi dưới ngước, sau đó nó dùng vuốt bắt đầu trêu chọc.
Gió nhẹ, trăng sáng, hồ lấp lánh.
Từ góc nhìn của Cửu Thiên, một vầng trăng sáng đang phản chiến trên mặt hồ, rõ ràng tới mức như muốn nổi lên khỏi mặt nước.
Theo mặt hồ gợn xong, mặt trăng trong hồ bắt đầu đổi màu.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, biến đổi bảy màu thực sự rất đẹp.
Linh Bối nhẹ nhàng nói: “Cửu Thiên, đây là hồ Thất Thải của Minh Tâm viện, rất thần kỳ đó,
“Thần kỳ thế nào?”
Cửu Thiên cười cười.
Linh Bối chỉ vào mặt hồ rồi nói: “Nó sẽ phản ánh tâm trạng của con người. Nếu bạn không vui thì mặt trăng sẽ có màu xám, còn nếu tâm trạng của bạn tốt thì sẽ nhìn thấy những sắc màu lộng lẫy. Cửu Thiên, anh thấy có mấy loại màu”
Cửu Thiên cười: “Tôi thấy bảy màu”
Khuôn mặt Linh Bối đỏ bừng, cô ta nói nhỏ: “Đúng là bảy màu.
Cửu Thiên gật đầu: “Không sai là bảy màu. Cô nhìn thấy mấy màu?”
Linh Bối cúi đầu rồi nói: “Tôi..tôi cũng nhìn thấy bảy màu.
Cửu Thiên khó hiểu nhìn Linh Bối, chẳng lẽ việc nhìn thấy mặt trăng bảy màu đáng để xấu hổ sao?
Nhưng hai người không hề phát hiện ra, trong khu rừng cách đó không xa.
Một nhóm bóng đen ẩn hiện trên ngọn cây, từ xa quan sát.
“Haha, Cửu Thiên sư đệ biết yêu rồi. Bảy màu chẳng phải là điều mà đệ tử nữ của Minh Tâm viện suốt ngày nhắc đến, màu sắc của tình yêu sao”
Người nói chính là vị sư huynh vô lương tâm của Cửu Thiên-Hàn Liên.
“Đệ biết ngay là đêm nay Cửu Thiên sư đệ có hẹn mà, các huynh cứ không tin, hứ!”
Hàn Liên khoa trương lấy ra một thông kính đặc biệt có thể theo dõi người nào đó từ xa, lúc này, thông kính nhằm thẳng về phía hai người Cửu Thiên.
Hàn Liên nhổ nước bọt lên tay rồi chuẩn bị lau kính một chút.